Lâm Tuyết không biết tại sao lại ngủ quên trên ghế bên ngoài ban công.
Trong lúc mơ màng cảm giác được ai đó nhấc cô lên, sau đó đặt cô lên giường êm ái, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có người gọi tên cô, giọng nói ôn nhu ngọt ngào:"Tuyết Nhi."
Lâm Tuyết mở đôi mắt ngái ngủ ra và nhìn thấy gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ.
"Vũ Trạch…"
"Là anh…"
Gương mặt của người đàn ông có mấy phần ôn nhu, mí mắt của đôi mắt phượng hẹp dài kẹp quấn lấy tơ tình.
Lâm Tuyết không nghĩ được cái gì liền kích động nhào vào lòng ngực Lăng Vũ Trạch, ôm chặt eo anh bằng cả hai tay, sợ rằng anh sẽ tan biến mất.
"Vũ Trạch, anh về thăm em sao? Em rất nhớ anh… Đừng đi nữa được không? Đừng bao giờ rời xa em nữa."
Giọng nói của Lâm Tuyết nỉ non, cô cảm giác trên đầu mình thật ấm áp, bàn tay Lăng Vũ Trạch đang vuốt mái tóc của cô.
"Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi cũng sẽ không rời xa em."
Lời hứa của anh rất cảm động, Lâm Tuyết ngẩng đầu hôn lên môi Lăng Vũ Trạch.
Môi của anh rất lạnh…
Nhưng chẳng mấy chốc, cơ thể dần nóng lên.
Màn đêm buông xuống, Lâm Tuyết chìm vào trong sự dịu dàng chưa từng có của Lăng Vũ Trạch, một đêm quyến rũ…
Đối với Lâm Tuyết mà nói, đây chính là một giấc mơ đẹp nhất, cô có thể nghe thấy giọng nói êm ái của Lăng Vũ Trạch lặp lại bên tai:"Tuyết Nhi, anh yêu em…"
Đây là điều tuyệt vời nhất cô từng nghe trong cuộc đời, cô không muốn tỉnh dậy, khi tỉnh dậy cô sẽ không thể nhìn thấy anh nữa.
Nhưng mà Lâm Tuyết vẫn phải tỉnh dậy.
Ánh nắng ban mai chiếu vào ô cửa sổ, cô không dám mở mắt, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, cô không thể chấp nhận rằng Lăng Vũ Trạch đã rời xa cô mãi mãi.
"Sao em lại khóc?"
Thanh âm êm dịu quen thuộc vang lên bên tai Lâm Tuyết với một tia lười biếng khi vừa tỉnh ngủ.
Toàn thân Lâm Tuyết khẽ giật mình, sau đó cảm thấy một bàn tay quen thuộc chạm vào má cô.
Lâm Tuyết vội mở đôi mắt đẫm lệ, trong mắt cô phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của người đàn ông bên cạnh.
"Vũ Trạch…"
"Là anh…"
Lâm Tuyết kinh hãi đến ngây người.
Cô thật sự không phải nằm mơ sao?
Lăng Vũ Trạch nhìn cô mỉm cười, vươn tay ôm chặt Lâm Tuyết đang ngẩn ngơ vào trong lòng.
"Đồ ngốc, anh còn chưa yêu em đủ nhiều hơn anh muốn, làm sao có thể bằng lòng chết?"
Giọng nói chân thật và cảm giác ấm áp này, Lâm Tuyết đã tin rằng Lăng Vũ Trạch vẫn còn sống, và anh hiện đang ôm cô vào lòng.
Người đàn ông cô yêu mười năm Lăng Vũ Trạc đã trở lại.
Cảm giác tìm lại được điều quý giá lạc mất này khiến Lâm Tuyết vui mừng đến phát khóc.
"Vũ Trạch…"
Lâm Tuyết khóc và ôm chặt Lăng Vũ Trạch, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể anh và lắng nghe hơi thở của anh vang lên bên tai cô, rất chân thật.
Lăng Vũ Trạch hôn lên má Lâm Tuyết, dùng lòng bàn tay vu.ốt ve tóc của cô, trong khoảnh khắc này, không còn nghi ngờ, chỉ có sự biết ơn khi tưởng chừng mất đi nhưng tìm lại được.
Tất cả những tổn thương và xung đột trong quá khứ dường như tự động tan biến vào lúc này.
Lâm Tuyết lúc này lại hắc xì một cái, cơ thể có chút rung lên.
"Đêm qua sao lại ngủ ở ban công, nhiễm lạnh rồi?"
Lăng Vũ Trạch đẩy Lâm Tuyết nằm ngửa xuống giường, thân hình cao lớn đè ép cô bên dưới, ánh mắt quyến rũ nhìn vào mắt cô…
Lâm Tuyết khịt mũi một cái lắc đầu:"Em không sao, uống chút nước ấm sẽ tốt thôi."
"Không được, chúng ta nên vận động cho ra mồ hôi nhiều hơn."
Lâm Tuyết gương mặt thoáng đỏ ửng, lời nói vô sỉ này thật sự lại phát ra từ miệng Lăng Vũ Trạch.
Anh chẳng phải là một người đàn ông thanh nhã cao quý, không ngờ…
Không ngờ khi lên giường, có cao quý nho nhã ra sao cũng biến thành cầm thú.
"Vậy chúng ta thức dậy chạy bộ?" - Lâm Tuyết chu mỏ đáp.
Lăng Vũ Trạch bật cười, cúi đầu nhìn không thấy biểu tình của Lâm Tuyết, chỉ là vành tai ửng hồng đã bán đứng cô.
Nụ hôn lần này của Lăng Vũ Trạch không còn nhẹ nhàng ôn nhu nữa mà mang theo sự kíc.h tình mạnh mẽ.
Bị hôn cho đến mê dại, Lâm Tuyết như bị lạc trong mê luyến mà Lăng Vũ Trạch dụ dỗ, bàn tay cô ôm lấy cổ anh đáp trả cuồng nhiệt.
Lăng Vũ Trạch có chút kinh ngạc, bờ môi cô vừa mềm mại, đầu lưỡi cũng quấn chặt lấy lưỡi anh, không có ý định buông ra.
Anh thích hương vị ngọt ngào trong miệng cô, còn có tiếng rên khe khẽ đầy dụ hoặc, thân thể run rẩy, mềm mại ép sát vào người anh, cùng với đường cong nóng bỏng cực kỳ mê người.
Tay anh bắt đầu m'ơn trớn cặp đùi trắng mịn, từ từ hướng lên chạm vào bên trong váy của cô, đầu ngón tay trơn trượt chạm vào hang động chậm rãi vu.ốt ve và khiêu khích, khiến cho ngọn lửa d.ục vọng bên trong Lâm Tuyết bùng cháy.
Lăng Vũ Trạch buông tha cho bờ môi sưng đỏ của cô, miệng trượt nhẹ xuống dưới cắn lấy chiếc cằm thanh tú của cô, một tay còn lại kéo chiếc váy tách khỏi cơ thể.
Bên trong Lâm Yến không mặc nội y, chiếc váy ngủ tách ra liền hiện lên một khung cảnh diễm lệ khiến ánh mắt Lăng Vũ Trạch càng thêm cuồng dã.
Anh cúi đầu ng/ậm l/ấy một bên ng/ực, khẽ m.út lấy khiến cho bầu ng.ực không khỏi cong lên mời gọi, anh không ngừng để lại những dấu hôn sở hữu, từng dấu từng dấu ẩn hiện đầy trêu chọc đến tê dại.
"Ưm… đau… Vũ Trạch… đừng như vậy…"
Lâm Tuyết rê.n rỉ theo từng k.ích thích của Lăng Vũ Trạch.
Một bên bị bờ môi anh quấn lấy không rời, một bên ngực mềm mại căng tròn bị bàn tay to lớn ấm áp nhào nặn, hưởng thụ cảm giác thích thú trên bàn tay đang nắm giữ mê mẩn.
Một bàn tay khác liền không an phận, ngang nhiên chạm vào cánh hoa mềm mại đang run rẩy, ở phía ngoài vòng cấm không ngừng khiêu khích, v.uốt ve hạt trân châu nhô cứng đầy mê hoặc.
"Ưm..a… Vũ Trạch, nhột quá…"
"Tuyết Nhi, có thích không?"
Hành động lạ lùng này khiến thân thể Lâm Tuyết trở nên mềm nhũn, khi ngón tay thon dài của anh ngừng đùa nghịch bên ngoài mà tách hai cánh hoa tiến vào bên trong, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được cảm