Hạnh phúc đến mức Lâm Tuyết tuôn rơi nước mắt.
Nước mắt của Lâm Tuyết bị Lăng Vũ Trạch hôn khô, đây là khoảnh khắc cô chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Lăng Vũ Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Tuyết một cách cẩn thận, ánh mắt của cô nhìn anh thật dịu dàng và ngọt ngào, trong mắt xinh đẹp lấp lánh quyến rũ như hàng vạn vì sao.
Lâm Tuyết nép vào lòng ngực của Lăng Vũ Trạch, hai má ửng hồng.
"Em đã đọc nhật ký của anh."
"Anh biết?"
Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
Lăng Vũ Trạch nắm lấy tay Lâm Tuyết đặt lên môi anh và hôn nhẹ.
"Trong phòng làm việc của anh có lắp camera."
Lâm Tuyết:"..."
Đôi mắt Lâm Tuyết mở to hơn, Lăng Vũ Trạch dịu dàng mỉm cười.
"Tuyết Nhi, anh xin lỗi, anh yêu em."
Sau lời thổ lộ là lời xin lỗi, Lâm Tuyết cắn chặt môi đè nén tâm tình kích động.
"Cảm ơn em đã tha thứ lỗi lầm của anh."
"Không, anh không hề có lỗi với em."
Lâm Tuyết nâng lên đôi mắt đẫm lệ:"Là em có lỗi với anh.
Nếu không phải tại em, ba mẹ anh sẽ không xảy ra tai nạn xe, cũng sẽ không bị ngọn lửa đó…"
Lâm Tuyết không thể quên được vụ tai nạn xe cách đây chín năm.
Mặc dù hiện tại cô biết Lăng Vũ Trạch yêu cô nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách càng sâu sắc hơn.
"Bé ngốc, chuyện này căn bản không liên quan đến em, thật ra em và mẹ của em cũng là người bị hại."
Lăng Vũ Trạch ôn nhu an ủi cô.
"Ba mẹ anh chết cũng không liên quan gì đến em, chỉ cần em đọc hết nội dung nhật ký, em sẽ hiểu."
Lâm Tuyết vốn cho rằng Lăng Vũ Trạch nói như vậy chỉ vì muốn cô không có cảm giác tội lỗi áy náy, nhưng khi cô cầm lại nhật ký của anh và đọc hết những dòng phía sau, cô mới bừng tỉnh và kiêu ngạo bởi vì cô đã không yêu nhầm người.
Tắm rửa xong, Lăng Vũ Trạch mang cô đến nghĩa trang.
Lâm Tuyết mới nhận ra đây chính là nơi mà rất nhiều lần Lăng Vũ Trạch trước đó đều mong muốn cô đi cùng anh.
Cả hai đặt lẵng hoa trước bia mộ, rồi cúi đầu.
"Ba, mẹ, đây là cô gái mà hằng năm con đều nhắc đến với hai người.
Tuyết Nhi, con dâu của mẹ, mẹ có thấy chúng con xứng đôi không?"
Lăng Vũ Trạch nhìn bia mộ, mỉm cười nói, sau đó liền thở ra.
Đôi mắt đẹp của anh tràn ngập sự tiếc nuối.
"Vào một ngày chín năm trước, ông nội bất ngờ nói với anh rằng ba mẹ anh bị tai nạn xe và qua đời tại chỗ.
Nguyên nhân vụ tai nạn là do hai mẹ con bất ngờ chạy qua đường, ba mẹ anh đã bẻ lái tránh né và bất ngờ xe bị lật úp…"
"Hai mẹ con đó chính là em và mẹ em…"
"Anh đã rất vui khi được gặp lại em sau khi chúng ta chia tay nhau ở hàng liễu bên hồ nước, nhưng anh không thể chấp nhận được việc em và mẹ em là kẻ đã sát hại ba mẹ anh.
Anh đã rơi vào tình yêu và thù hận, thế nhưng mãi về sau anh mới phát hiện, hung thủ hại chết ba mẹ anh và mẹ em là một người khác."
Nhớ lại những việc trong quá khứ, Lâm Tuyết càng đau lòng hơn chính là Lăng Vũ Trạch nhiều năm như vậy giữ cô bên cạnh và đã nhẫn nhịn và trấn áp nỗi đau thế nào… yêu hung thủ giết cha mẹ, hằng ngày đều phải đối mặt với cô, đúng là quá khó khăn cho anh.
"Cả thế giới biết Lâm Tuyết yêu Lăng Vũ Trạch một cách thê thảm, nhưng