Sắc mặt của Tống Tử Hân cứng đờ.
Kẻ không có phận sư?
Chẳng lẽ là đang nói cô?
"Vũ Trạch."
Tống Tử Hân tiếp tục lấy lòng.
"Em nghe nói công ty anh đang gặp vấn đề nên anh mới phải ra nước ngoài một thời gian.
Hay là em gọi điện cho ba em để giúp anh nhé? Ba em…"
"Chuyện của tôi cô không cần lo lắng, cô nên lo cho chuyện của mình đi."
Lăng Vũ Trạch lạnh giọng nói, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh.
Tống Tử Hân sững sờ trong chốc lát, nhưng sau đó lại nghĩ rằng Lăng Vũ Trạch đang quan tâm đến cô ta khi nói ra lời như vậy.
"Vũ Trạch, không ngờ lúc này anh lại còn quan tâm đến em."
Tống Tử Hân tự đa tình xích lại gần anh.
"Đúng vậy, gần đây em cảm thấy thật sự phiền, đều là bởi vì con tiện nhân Lâm Tuyết kia.
Sự nghiệp của em đều bị hủy trong tay cô ta, bọn người trên mạng hằng ngày đều mắng chửi em, khiến em rất khó chịu, em nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Tống Tử Hân, xen kẽ sự hung ác: "Không bỏ qua cho cô ta, vậy cô định sẽ làm gì?"
Tống Tử Hân ôm lấy cánh tay Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, chỉ cần anh ly hôn con tiện nhân Lâm Tuyết kia càng sớm càng tốt, đó sẽ là cách trả thù tốt nhất đối với cô ta.
Cô ta si mê anh như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Cô ta thân cô thế cô, hơn nửa đời này cô ta sẽ không thể sinh con, chắc chắn sẽ tuyệt vọng đến chết."
"Vũ Trạch, anh hãy ly hôn với cô ta ngay đi, chẳng phải anh muốn cưới em sao? Em sẵn sàng làm vợ của anh, nếu anh thích trẻ con em sẽ sinh cho anh thật nhiều đứa trẻ như ý anh."
"Trên thế giới này chỉ có một người có thể sinh con cho tôi." - Lăng Vũ Trạch mở miệng.
"Người đó đương nhiên là em rồi." - Tống Tử Hân tự tin trả lời.
"Vũ Trạch, em biết anh yêu em nhất và em cũng yêu anh.
Anh xem, em mua cho anh loại bánh mà anh thích nhất đến đây."
Tống Tử Hân vừa định mở hộp bánh ra, nhưng khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một dĩa dâu tây trên bàn.
"Vũ Trạch, anh thật tốt với em, anh biết em sẽ đến nên mua dâu tây này cho em phải không?"
Tống Tử Hân mở nụ cười rạng rỡ, đưa tay với tới dĩa dâu tây trên bàn.
"Đừng có chạm vào nó."
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch khiến động tác của Tống Tử Hân dừng lại.
Cô ta đưa ánh mắt bối rối nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng băng lạnh của người đàn ông đối diện:"Vũ Trạch."
"Những quả dâu này không dành cho cô."
Tống Tử Hân nhíu chặt mày nghi ngờ:"Vậy là dành cho ai vậy?"
Từ bên ngoài, giọng nói của nhân viên lễ tân vang lên với vẻ khó chịu:"Lâm tiểu thư, cô thật sự không thể vào được.
Hiện tại trong văn phòng Lăng tổng đang có khách, cô không thể vào được."
Cánh cửa văn phòng mở ra, Lăng Vũ Trạch ngước mắt lên, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Tuyết, khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
"Lăng tổng, tôi đã ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy lại lao vào."
Cô gái trực lễ tân nhìn Lâm Tuyết bằng ánh mắt bất mãn và phàn nàn với Lăng Vũ Trạch.
"Đến tài vụ lãnh lương và ngày mai cô không cần phải đến đây."
Lăng Vũ Trạch lạnh lùng mở miệng, cô nhân viên sửng sốt, không hiểu bản thân đã làm gì sai.
"Lăng tổng."
"Ngay cả bà chủ cũng không phân biệt được, cô đến đây để làm gì?"
"...."
Bà chủ?
Cô nhân viên lễ tân bối rối.
Không phải cô chưa từng gặp Lâm Tuyết, cũng không phải là không biết sự tồn