Tôi bắt đầu sợ một điều, so với việc Tiểu Tuyết không còn yêu tôi nữa nó còn đáng lo và đáng sợ hơn.
Lâm Tuyết cô ấy thật sự khiêu khích Tống Tử Hân, một khi cô ấy thật sự chạm đến giới hạn của Tống Tử Hân, người phụ nữ lòng dạ rắn rết kia sẽ làm điều gì đó bất lợi cho Tiểu Tuyết.
Tôi ra sức khuyến cáo Tiểu Tuyết để cô đừng khiêu khích Tống Tử Hân nữa, nhưng cô ấy vẫn chọn phớt lờ lời tôi nói.
Cô vẫn như cũ tiếp tục liên lạc với Cố Ninh.
Ngày hôm đó, cô lại đối đầu trực tiếp với Tống Tử Hân, trước mặt rất nhiều nhân viên, cô vạch mặt Tống Tử Hân chính là tiểu tam chen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Bởi vì có mặt tôi và hình ảnh của cô ta, Tống Tử Hân không còn cách nào khác ngoài việc rời đi, nhưng tôi cảm nhận được Tống Tử Hân đã bị chọc giận cực độ.
Tiểu Tuyết theo tôi trở lại văn phòng, tôi lại một lần nữa khuyên cô ấy đừng chọc tức Tống Tử Hân nữa, nhưng Tiểu Tuyết lại cho rằng tôi quan tâm và đau lòng cho Tống Tử Hân.
Tôi không thể trách Tiểu Tuyết, chính do tôi trước đây đã làm quá nhiều điều sai trái nên đã khiến cô ấy có cảm giác như vậy.
Vì lần sảy thai đó, bác sĩ nói với tôi Lâm Tuyết sẽ không bao giờ có thể mang thai được nữa, sự việc này đã khiến tôi và cô ấy như một cái gai trong lòng.
Tiểu Tuyết nói rất cương quyết với tôi rằng cô ấy muốn trả thù Tống Tử Hân.
Còn nói… cô ấy không còn yêu tôi nữa và muốn ly hôn với tôi.
Ly hôn…
Tôi gần như không dám đối diện với hai chữ này.
Nhưng tôi nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của cô có sự thất vọng của cô ấy đối với tôi.
Đúng là đáng đời tôi, chính tôi đã phá hủy đi tình yêu và gia đình mà tôi từng mong muốn nhất.
Tôi nhận ra bản thân thật hèn mọn, tôi vô cùng sợ hãi nếu Tiểu Tuyết sẽ thật sự ly hôn với tôi.
Đêm ấy, tôi uống rất nhiều rượu, khi về đến nhà đã say khướt.
Tôi vốn nghĩ rằng Tuyết nhi của tôi thật sự đã bỏ mặc tôi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn quan tâm đến tôi.
Ở bên cạnh cô, tôi không thể khống chế mà giữ chặt tay cô, thân mật gọi cô:”Tuyết nhi.
.
”
Mười năm, cô ấy yêu tôi mười năm rồi, đến cùng có thật sự sẽ buông bỏ?
Tôi hôn cô say đắm triền miên, cô nằm trong ngực cô dần dần trở nên bối rối.
Nhưng tôi thật ngu ngốc, trong hoàn cảnh như vậy, tôi không khỏi thuyết phục cô ấy đừng chọc tức Tống Tử Hân nữa.
Lâm Tuyết hoàn toàn thất vọng về tôi, cô ấy không còn chịu để tôi chạm vào cơ thể cô ấy nữa, cô ấy còn nhấn mạnh với tôi một lần nữa rằng cô ấy sẽ ly hôn với tôi.
Tôi thật sự như muốn sụp đổ.
Dù trong tôi có vẻ lạnh lùng như băng và thờ ơ với việc này, nhưng tâm tôi đã nhanh chóng phát điên vì nó.
Tôi không thể nhịn được mà muốn nói với Tiểu Tuyết tất cả sự thật.
Nhưng cô ấy không còn tin tôi nữa, và cũng không cho tôi cơ hội để giải thích.
Tất cả…là do tôi gieo gió gặp bão.
Đây có lẽ không phải là Tiểu Tuyết trả thù tôi, mà là do ông trời đang trừng phạt tôi.
Tuyết nhi của tôi thật sự bướng bỉnh nhưng cùng thật sự thông minh.
Cô ấy đã thiết kế một cái bẫy hoàn hảo và cuối cùng Tống Tử Hân đã mắc bẫy, hình tượng trước đây của cô ta đẹp đẽ ra sao đều bị lật đổ, bị tất cả người hâm mộ quay lưng.
Sau khi biết chuyện này, tôi đã hủy cuộc họp quan trọng mà chạy đến vì lo cho sự an nguy của Tiểu Tuyết.
Nhưng mà sự quan tâm của tôi dành cho cô ấy, lại bị cô ấy coi là mối quan tâm của tôi đối với Tống Tử Hân.
Hiểu lầm của tôi và Lâm Tuyết giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, nếu như muốn hóa giải thì phải đợi bầu trời sáng lên.
Ngày này cuối cùng cũng sắp đến.
Tống Tử Hân trở thành nhân vật bị ghét nhất ở công chúng, từ một thần tượng nổi tiếng trở thành đối tượng bị khinh thường và chửi bới, hình ảnh tốt đẹp hoàn toàn bị phá hủy.
Đúng như tôi lo sợ, Tống Tử Hân mua