05.
Tối nay Lam Vong Cơ phải đi tuần đêm là một chuyện ngẫu nhiên. Đệ tử thế gia khắp nơi đến đây cầu học, việc sắp xếp thủ vệ tuần đêm có chút sai sót, đúng lúc y vừa xuất quan, cho nên thế vào chỗ trống.
Nghe phong thanh có tiếng ồn ào từ hướng khách phòng, Lam Vong Cơ nhẫn nại nhíu mày. Những đệ tử thế gia đến cầu học toàn người tuổi trẻ hăng hái, đến một chỗ mới mẻ không tránh được có chút phấn kích. Nhóm đệ tử lần này có vẻ còn quá trớn hơn, ngày mai nhất định phải cẩn thận giảng kỹ gia quy mới được. Lam Vong Cơ cảm thấy mình nên tham gia lần nghe học này.
Y đi ngang qua một góc tường, bỗng nghe thấy phía trên có động tĩnh, cho nên ngẩng đầu xem xét, ngay lập tức trông thấy một vò rượu xuất hiện trên đầu tường.
Lam Vong Cơ: "..."
Tự ý mang rượu vào, lại còn phạm vào điều cấm đi lại ban đêm.
Mỗi khoá đệ tử đến nghe giảng đều xuất hiện một vài kẻ ngang bướng, lại không nghĩ có thể có kẻ đến mức như vậy... Lam Vong Cơ cũng không biết phải hình dung người này như thế nào.
Trong lúc y vẫn đang còn ngẩn người, lại thêm một vò rượu nữa xuất hiện trên đầu tường.
Hai vò...
Tâm tình Lam nhị công tử lúc này thật sự không thể nói là tốt được.
Ngay sau đó, một khuôn mặt nhô lên từ đằng sau vò rượu.
Cũng không phải Lam nhị công tử y nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ là tướng mạo của người này thật sự rất không thành thật. Đương nhiên, cái "không thành thật" này trong miệng người khác chính là một dáng vẻ phong lưu phóng khoáng. Người kia cười lên thật giống một con hồ ly giảo hoạt, đôi mắt hoa đào có đuôi mắt cong cong móc ra một tia phong tình, cố tình gắn trên khuôn mặt thiếu niên mạnh mẽ tinh thần phấn chấn, tưởng chừng sẽ đối nghịch nhưng lại hoà hợp đến không tưởng. Gương mặt này chắc là thường xuyên trêu chọc đào hoa, ai làm đạo lữ của hắn khẳng định sẽ thấy phiền chết đi được, Lam Vong Cơ kết luận. Y rút ra Tị Trần, nói:
"Ban đêm qua giờ Mão không được phép ra vào, mau thu chân lại đi."
Chỉ thấy gương mặt quen câu dẫn đào hoa kia quay sang sững sờ nhìn y, ý cười trên mặt dần biến mất. Sau đó, hắn lập tức giơ lên một vò rượu, nét tươi cười trên mặt lại càng sâu hơn:
"Thiên Tử Tiếu! Chia cho ngươi một vò. Ngươi làm như không nhìn thấy ta có được không?"
06.
Lam Hi Thần đi tuần đêm xong, đang định quay về phòng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua Tàng Thư Các lại thấy bên trong có ánh nến còn chưa tắt. Y đẩy cửa vào, lại thấy đệ đệ luôn là tấm gương cao quý cho đệ tử tiên môn của mình đang trồng cây chuối, tự phạt bản thân chép gia quy. Vì sao y lại nhìn ra là tự phạt? Người khác thì Lam Hi Thần không dám nói, nhưng nếu nói đến đệ đệ này, cho dù là phụ thân cũng không hiểu rõ đệ ấy bằng y. Y hỏi:
"Vong Cơ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Tĩnh tâm, tối nay đệ... không giữ thân, bất trung... với hắn."
Lam Hi Thần: "???"
Lam Hi Thần phát hiện ra, mình vẫn là có chút không hiểu rõ đệ đệ nhà mình.
Lam Vong Cơ bị thiếu niên trèo tường kia làm cho tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, y nói:
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc."
Thiếu niên kia thu tay lại, bất đắc dĩ nói:
"Vậy ngươi nói cho ta biết, nhà các ngươi đến cùng có cái gì không cấm."
Lam Vong Cơ vươn tay ra, kéo thiếu niên kia đến trước đá quy huấn nhà mình, nói:
"Ngươi tự nhìn."
"Ai mà thèm xem thứ này chứ!"
Thiếu niên kia theo thói quen muốn vung tay bỏ đi, lại phát hiện cổ tay nhỏ của mình không nhấc lên nổi, cúi đầu xuống nhìn, hoá ra là bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay. Thế là hắn nói:
"Vị công tử này mau buông tay ra. Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?"
Cổ tay đang bị y nắm trong lòng bàn tay còn không ngừng vặn vẹo, lỗ tai Lam Vong Cơ lập tức nóng lên, hất tay hắn ra, cả giận nói:
"Không biết xấu hổ!"
Những lời người kia nói năm đó vẫn còn vang lên bên tai y.
"Nếu như ngươi muốn cưới A Anh nhà ta, vậy thì không được cưới thêm ai nữa, cũng không thể táy máy tay chân với người khác."
Thiếu niên kia ngạc nhiên nói:
"Ngươi nói rõ cho ta nghe, ta làm sao lại không biết xấu hổ?!"
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói gì. Thiếu niên kia lại líu lo không ngừng:
"Huống hồ là ngươi ra tay trước, nếu nói đến không biết xấu hổ, vẫn là nói ngươi thì thỏa đáng hơn đi? Lại nói, hai đại nam nhân với nhau, nắm tay thôi mà, làm gì mà thành không biết xấu hổ rồi? Ta còn thường xuyên cởi trần tắm sông cùng người khác đấy. Ngươi... Này này này! Ngươi muốn gì?! Nói không lại thì muốn ra tay đánh người sao? Mau bỏ kiếm xuống. Sao ngươi lại hung dữ như vậy? Ta còn đang cầm rượu đấy!"
Lam Vong Cơ thẹn quá hoá giận, Tị Trần đâm thẳng vào vò rượu. Thiếu niên kia thân thủ nhẹ nhàng như chim yến, lui về sau tránh liên tục mấy chiêu rồi chợt phi thân lên, một lần nữa đáp xuống bên kia bờ tường hắn vừa trèo vào khi nãy. Nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ bước ra ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ quả nhiên dừng lại. Thiếu niên kia lắc đầu, nói: