09.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ lạ lắm.
Người này không bình thường tí nào...
Trên lý thuyết, bọn hắn mới quen nhau còn chưa được một ngày, Lam Vong Cơ người này trước kia hắn cũng chưa từng gặp qua, y có biến hoá gì cũng không nên là hắn phát hiện. Nhưng, cái này cái này cái này, cái ánh mắt này của Lam Vong Cơ đúng là... một lời khó nói hết.
Nhiếp Hoài Tang dần dần hạ giọng, Ngụy Vô Tiện thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lập tức thấy Lam Vong Cơ. Y đứng dưới tàng cây, mặt như quan ngọc, phong thái cao lãnh lại tao nhã, ánh nắng xuyên qua tán cây rơi trên người y, khiến bóng dáng thon dài có vẻ hơi mông lung. Ngụy Vô Tiện chép miệng, mặc dù rất không nguyện ý, hắn cũng phải thừa nhận rằng Lam Vong Cơ đúng là đẹp hơn hắn một chút chút. Hắn nhớ đến phản ứng của Lam Vong Cơ tối qua, chỉ là nắm lấy cổ tay người khác thôi mà lỗ tai cũng đỏ ửng hết cả lên. Tiểu cổ bản này đúng là thú vị. Hắn đang định lại gần trêu chọc y một phen thì chợt thấy quanh thân lạnh dần.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, Lam Vong Cơ đang dùng một loại ánh mắt... một loại ánh mắt mà một lời khó có thể nói hết. Ánh mắt kia giống như... Ngụy Vô Tiện cẩn thận suy nghĩ... giống như lão bà của mình bị người ta đùa giỡn.
Thôi nào, cái loại thâm thù đại hận gì đây?
Nếu như hắn nhớ không nhầm, Cô Tô Lam thị song bích hai người này, vẫn chưa kết hôn mà... Phải không?
Ngụy mỗ hắn sống ròng rã mười lăm năm trên đời chưa từng thẹn với lòng, đây là lần đầu tiên có chút hoài nghi chính bản thân mình.
Hắn nhớ lại những chuyện mình làm từ Vân Mộng đến Cô Tô, lại càng cảm thấy khó hiểu. Hắn trên đường tới đây là tuyệt đối thành thật giữ mình, an lương bản phận, mỗi lần định đáp lời tiểu cô nương đều bị Giang Trừng kịp thời ngăn lại. Sau khi bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đến bóng dáng nữ tu cũng chẳng thấy lấy một cái, vậy nên hắn tuyệt đối không có khả năng trêu ghẹo đạo lữ của Lam Vong Cơ.
Ánh mắt kia của Lam Vong Cơ thực sự doạ người. Ngụy Vô Tiện mau chóng dừng bước chôn chân, không dám tiến lại gần y nữa. Nhắc đến cũng lạ, hắn dừng lại, sự lạnh lẽo mà Lam Vong Cơ mang đến ngày càng rõ ràng hơn. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ đứng yên một chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Lam nhị công tử, cuối cùng là ngài muốn thế nào đây?
May mà Lam Vong Cơ cũng không đứng đấy quá lâu. Có lẽ là y thật sự cảm thấy Ngụy Vô Tiện không còn thuốc nào chữa được, chỉ đứng nhìn một lát rồi phất tay áo bỏ đi.
Giang Trừng hỏi:
"Ngươi lại làm gì y thế?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta thề, ta cái gì cũng không làm!"
Giang Trừng cười lạnh nói:
"Cái gì cũng không làm? Ánh mắt y nhìn ngươi giống như ngươi vừa đùa giỡn lão bà của y."
Ngụy Vô Tiện sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
"Hoá ra không chỉ mình ta cảm thấy thế."
Hắn lại hỏi một bạn học khác, người kia cũng nói giống hệt Giang Trừng. Hỏi đến Nhiếp Hoài Tang, hắn ta thế mà lại khúm núm không trả lời.
Hắn ta không phải không trả lời được, mà hắn ta sợ nói ra Ngụy huynh sẽ đánh hắn.
Bởi vì, thật ra hắn cho rằng ánh mắt mà Lam Vong Cơ nhìn Ngụy huynh, chính là ánh mắt của trượng phu nhìn thấy lão bà của mình hồng hạnh vượt tường đó...
10.
Sau khi được mở mang tầm mắt về nhà ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện lập tức quyết định liệt Cô Tô Lam thị vào hàng thế gia làm hắn kính nể nhất, tuyệt đối không có nhà thứ hai.
Hắn gắp một vật cứng dài mảnh màu nâu tối sầm giơ lên, hoang mang hỏi:
"Giang Trừng, cái này... cái thứ đồ chơi này là rễ cây sao?"
Giang Trừng cũng nghệt mặt ra, đáp:
"Hình như vậy..."
Người Vân Mộng thích ăn cay, khẩu vị đều rất nặng. Cơm nước ở Cô Tô Lam thị, nếu không phải là một mảnh rau cỏ xanh xanh nhạt nhẽo thì lại là nước thuốc màu đen đắng đến thấu trời. Loại tra tấn này, hai người bọn họ thật sự chịu không thấu.
Ngụy Vô Tiện mặt ủ mày chau, quay đầu tìm Nhiếp Hoài Tang. Bọn hắn hôm qua mới đến Cô Tô, mà vị Thanh Hà nhị thiếu này tốt xấu gì cũng đã học ở đây mấy năm. Hắn không tin mấy năm này Nhiếp Hoài Tang kia có thể đàng hoàng uống thuốc. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại đã phát hiện Thanh Hà nhị thiếu đang giở trò. Tên kia móc từ trong tay áo ra chút gì đó, bỏ vào trong thức ăn, ăn vài miếng. Sau đó lại lấy ra cái gì đó ngậm vào trong miệng, uống một ngụm canh.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện lớn tiếng hô:
"Nhiếp Hoài Tang! Giao gia vị ra thì tha chết!"
Nhiếp Hoài Tang bị hắn dọa đến sặc một ngụm canh, ho khan sặc sụa, ánh mắt của mọi người trong phòng ăn đều tập trung lên người hắn. Các thiếu niên vốn đang bị canh thang này giày vò đến thê thảm, nghe thấy Nhiếp Hoài Tang giấu giếm gia vị, không cần phải nhắc đến câu thứ hai là đã nhao nhao học Ngụy Vô Tiện gào ầm lên:
"Giao gia vị ra thì tha chết!"
Những kẻ nóng nảy giống như Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đã chuẩn bị trực tiếp tiến lên cướp lấy, Nhiếp Hoài Tang bị Ngụy Vô Tiện dọa đến sặc canh trong miệng, không kịp dùng vạt áo của chính mình lau miệng mà vội vàng nắm chặt tay áo:
"Các vị ca ca xin nương tay, tha cho ta đi! Chỉ có một chút như vậy, không đủ để chia cho mọi người. Giang huynh cùng Ngụy huynh... nhất là Ngụy huynh như thế, một chút cũng không thể no."
Giang Trừng đang chuẩn bị mở miệng chửi người: "..."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy trọng điểm bên trong trọng điểm: "..."
Chúng thiếu niên thì lại không lo được nhiều như vậy. Bởi vì đến vợ chồng cũng giống như chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu liền mỗi người một nơi... Không đúng! Không cùng chí hướng không thể cùng mưu đại sự... Cũng không ổn! Người chết vì tiền, chim chết vì mồi... Không sai, đúng là câu này! Rút kiếm đi, các thiếu niên! Rút đao đi, Nhiếp Hoài