85.
Nhớ lại dáng vẻ bất lực của Lam Vong Cơ khi bị nhóm sư đệ vây công, Ngụy Vô Tiện lập tức không nhịn được, bước lên trước đẩy đám sư đệ đang dàn hàng ra, tự mình đứng chắn trước người Lam Vong Cơ, nói:
"Tránh ra tránh ra, làm cái trò gì đấy?! Cậy đông bắt nạt ít à?!"
Mặc dù chỉ là đùa đùa cợt cợt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại bày ra dáng vẻ xù lông lên che chở giống như một con thú nhỏ, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt y, dội một gáo nước lạnh lên đầu đám tiểu sư đệ. Dáng vẻ đó rất hợp lòng người. Lam Vong Cơ hiếm khi mà bỏ qua gia quy, trước mặt mọi người phóng túng một lần, vươn tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu sáng rực rỡ ánh lên vẻ khiêu khích không khoan nhượng.
Cậy đông bắt nạt ít...
Cậy đông bắt nạt ít?!
Cậy đông bắt nạt ít!!!
Các sư đệ không nói nên lời, chưa kể đến chuyện người mà bọn họ đang bênh vực chính là Ngụy Vô Tiện. Chỉ riêng cái chuyện cậy đông bắt nạt ít này, sao đại sư huynh không nói là Lam Vong Cơ cậy lớn bắt nạt bé đi?! Người cao nhất trong bọn họ chỉ đứng đến ngực Lam Vong Cơ thôi, mà Lam Vong Cơ vốn đã là một trong Cô Tô song bích nổi danh tiên môn, với thực lực của y, y không bắt nạt bọn họ đã là tốt lắm rồi...
Trái tim các sư đệ tan nát, trong lòng cảm thấy oan ức, một nửa dùng ánh mắt ai oán nhìn đại sư huynh, nửa còn lại buồn bã nhìn Giang Trừng, trông mong nhị sư huynh có thể giúp bọn họ báo thù rửa hận, cả Ngụy Vô Tiện cũng cộng chung vào đó mà tính sổ luôn.
Giang Trừng bị một nửa số sư đệ nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả sống lưng, mồ hôi túa ra, hết cách, lên tiếng:
"Ngươi đủ chưa Ngụy Vô Tiện! Còn chưa gả vào cửa nhà người ta đâu, khuỷu tay đã cong ra ngoài rồi. Người ta đều nói nữ nhi gả rồi giống như bát nước đổ đi, còn ngươi thì gọi là gì đây hả?"
Vô lý cũng có thể nói thành có lý được, Ngụy Vô Tiện chính là loại người này, hắn đứng chắn trước mặt Lam Vong Cơ, không thẹn với lòng chút nào mà nói:
"Thế ai nói với ngươi trai lớn gả ra ngoài rồi thì không thể giống bát nước đổ đi? Tương lai kiểu gì ta chẳng gả cho Lam Trạm, sớm hay muộn vài ngày cũng vậy thôi."
Giang Trừng tức giận nói:
"Ngụy Vô Tiện!!! Ngươi có tiền đồ một chút có được không hả?!"
Ngụy Vô Tiện đắc ý nói:
"Không đấy! Tiền đồ là cái gì cơ? Có thể giúp ta tìm được đạo lữ không?"
Cánh tay vòng trên lưng siết chặt một chút, Ngụy Vô Tiện lập tức đổi giọng:
"Tất nhiên, cho dù cái thứ mà ngươi nói có thể giúp ta tìm được đạo lữ ta cũng không cần. Làm gì có đạo lữ nào vừa ưu tú vừa thấu hiểu lòng ta giống như Lam Trạm chứ."
Xong rồi, xong thật rồi, người này bị Lam Vong Cơ nắm chặt trong lòng bàn tay rồi. Các sư đệ tuyệt vọng thầm nghĩ, đã đến mức này rồi còn bảo vệ người này làm cái gì nữa? Vẫn tưởng rằng là người ta trộm heo, lừa heo, gạt heo... ai ngờ rằng chính heo nhà mình tự phá vỡ cửa chuồng chui ra chạy theo người khác chứ?
86.
Hai người dậy từ sáng sớm, lại đùa giỡn với đám tiểu sư đệ một lúc lâu rồi mới đi đi Thí Kiếm đường. Giang Yếm Ly đã báo cho Giang Phong Miên biết rồi, lúc này chính sự quan trọng hơn.
Giang Yếm Ly chỉ báo với Giang Phong Miên rằng Lam nhị công tử đến bái phòng, cẩn thận giúp sư đệ giấu giếm chuyện xấu hổ đi. Giang Phong Miên vẫn chưa biết chuyện sáng sớm này, đi đi lại lại trong Thí Kiếm đường, có chút sốt ruột...
Ông không nghĩ rằng Lam Vong Cơ đến nhanh như vậy, nhanh đến mức ông còn chưa kịp nghĩ xem nên nói chuyện này như thế nào thì con rể đã đến cửa thăm hỏi rồi. Bỗng nhiên nói cho đám khỉ con kia chúng nó chuẩn bị có một sư huynh phu, đám tiểu tử ấy chẳng phải sẽ lật tung Liên Hoa Ổ lên sao?! Đáng thương thay cho cơ nghiệp trăm năm của Vân Mộng Giang thị ông, chẳng lẽ lại bị hủy vì chuyện này sao?!
Trong lúc Giang Phong Miên đang còn sứt đầu mẻ trán suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cùng với Giang Trừng và tất cả các sư đệ, từng người từng người một bước vào Thí Kiếm đường.
Giang Phong Miên: "..."
Ngụy Vô Tiện tiện tay hành lễ một cái, nói:
"Giang thúc thúc."
Giang Phong Miên bất chấp khó khăn nói:
"Ừ, các con đến rồi à..."
Lam Vong Cơ cũng trịnh trọng hành lễ:
"Giang tông chủ."
Ngày thường Giang Phong Miên vô cùng yêu thích đứa nhỏ Lam Vong Cơ này, ông nói:
"Lam nhị công tử không cần đa lễ, Liên Hoa Ổ ta cũng không nhiều quy củ như Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam nhị công tử cứ thoải mái đi."
Lam Vong Cơ nói:
"Người là trưởng bối của Ngụy Anh, về tình về lý, Vong Cơ đều không thể sơ suất."
Cái gì về tình, cái gì về lý cũng không cần phải nói nhiều, đơn giản chính là, Lam Vong Cơ y và Ngụy Vô Tiện sẽ kết làm đạo lữ, Giang Phong Miên đối với Ngụy Vô Tiện mà nói chính vừa là sư phụ vừa là dưỡng phụ. Vậy nên, Giang Phong Miên cũng là nhạc phụ của Lam Vong Cơ...
Đám sư đệ cũng không nhìn chằm chằm Giang Trừng nữa, chuyển sang nhìn Giang Phong Miên. Giang Phong Miên không được tự nhiên nói:
"Khục! A Trừng, đến giờ Tỵ rồi, còn không mau dẫn các sư đệ ra sân tập luyện kiếm?"
Giang Trừng nói:
"Ồ, giờ Tỵ phải luyện kiếm ạ? Sao bây giờ con mới biết Liên Hoa Ổ cũng nhiều quy củ như vậy?"
Giang Phong Miên nói:
"Ta thấy các sư đệ của con học nghệ không tinh, thể chất còn yếu, cho nên vừa mới đề ra."
Có một sư đệ nói:
"Sư phụ, đến lúc này rồi còn nói mấy chuyện đó làm cái gì! Lúc trước người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúng con mong người thắng ngay từ trận đầu tiên, ai ngờ đúng là sư tỷ có thể ở lại, nhưng còn chuyện của đại sư huynh là sao ạ? Chúng ta tặng không cho Cô Tô Lam thị sao?"
Chúng sư đệ nhao nhao lên hưởng ứng tán thành. Lam Vong Cơ vốn trầm mặc ít nói nghe xong cũng không nhịn được mà giải thích:
"Không phải là tặng không."
Đám người yên tĩnh trở lại, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Không phải là tặng không Ngụy Anh cho Cô Tô Lam thị ta."
Mọi người vẫn không hiểu rõ cho lắm.
Lam Vong Cơ lại nói tiếp:
"Phụ thân và thúc phụ con đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi. Giang tông chủ người yên tâm, sính lễ mà Ngụy Anh thu được chắc chắn sẽ không ít hơn bất kỳ người nào."
...
Ngụy Vô Tiện vịn lấy tay y, cười đến mức tí thì ngồi phịch xuống đất:
"Ha ha ha ha ha!"
Sính lễ?! Cô Tô Lam thị bên kia đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi sao?!
Sắc mặt của Giang Trừng cùng