13.
Ngụy Vô Tiện lại bị phạt, lần này là do tiểu cổ bản Lam Vong Cơ kia tự mình trông coi.
Ngụy Vô Tiện cực kỳ uất ức, hắn thừa nhận hắn có lỗi, hắn sai, vì hắn tin lầm một người.
Nhiếp Hoài Tang dùng hai túi ớt tươi, còn không đủ cho hắn ăn một bữa, lừa gạt sự tin tưởng của hắn, đổi lại cho hắn một tháng diện bích ở Tàng Thư Các.
Ngụy Vô Tiện quệt miệng, cái mông nhích một chút lại nhích một chút, nhích đến bên cạnh người Lam Vong Cơ, khuỷu tay huých huých bả vai đối phương:
"Vong Cơ huynh?"
Lam Vong Cơ làm ra vẻ như không nghe thấy, hai người bọn họ đã là hôn phu hôn thê, xưng huynh gọi đệ quả thực không ổn, gọi tướng công xưng thiếp có vẻ càng không thỏa đáng hơn.
Ngụy Vô Tiện: "Vong Cơ?"
Vành tai Lam Vong Cơ ngay lập tức ửng đỏ, xưng hô như thế này lại quá mức thân mật.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ!"
Lam Vong Cơ nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt muốn hỏi hắn có chuyện gì cần tìm y.
Chỉ là, y rõ ràng đã đánh giá quá cao Ngụy Vô Tiện. Không phải ai cũng có thể giống như huynh trưởng của y, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra trong lòng y đang nghĩ gì.
Y thấy Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lùi về sau một bước, đề phòng nhìn y:
"Ngươi đừng có nhìn ta như vậy. Ta gọi ngươi là Vong Cơ ngươi không đáp lời, ta mới kêu tên ngươi. Ngươi nếu không hài lòng, vậy cứ việc gọi lại tên ta."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ đến Lam Vong Cơ vậy mà thật sự kêu lại tên hắn, một cảm giác quái lạ dâng lên từ đáy lòng, trong một lúc không kịp phản ứng lại:
"Ơi... Hả?"
Lam Vong Cơ nói:
"Bỏ chân xuống đi."
Ngụy Vô Tiện nghe lời, bỏ chân xuống dưới. Lam Vong Cơ nói ra câu này, cảm giác quái lạ của hắn mới dần dần biến mất. Trong lòng thở phào một cái, Lam Vong Cơ như thế mới là bình thường. Vậy nên hắn lại bắt đầu giở trò. Hắn nói:
"Lam Trạm, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi... rất chán ghét ta có phải không?"
Hắn trong lòng tính toán thật nhanh, chắc chắn tên tiểu cổ bản Lam Trạm này thấy hắn phiền muốn chết, hắn tiếp tục nói chuyện với y không phải là dễ dàng sao? Tốt nhất là đem Lam Vong Cơ làm phiền đến mức tức giận bỏ đi không làm việc đã nhận nữa, vậy thì hắn sẽ vui vẻ đến nở hoa.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, Ngụy Vô Tiện đang định mở miệng, ai ngờ Lam Vong Cơ lại nói:
"Không ghét."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?!"
Lam Vong Cơ chân thành nói:
"Ta không ghét ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
14.
Lúc Ngụy Vô Tiện hỏi vấn đề kia, Lam Vong Cơ đúng là đã nghiêm túc suy nghĩ.
Y nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, trong lòng thật sự không hề thấy ghét bỏ chút nào.
Trong trí nhớ, cục tròn tròn trắng trắng lúc lao vào ngực y thơm thơm mềm mềm, tuy có kinh ngạc, nhưng chính chính xác xác là y không có ham muốn ném đoàn tử kia đi. Thế nên y mới ôm đoàn tử kia thật chặt, lùi lại hai bước, cố gắng ổn định thân thể, bảo hộ hắn chu toàn. Chuyện đính hôn cũng là mơ mơ màng màng xảy ra. Lam Vong Cơ cố gắng nhớ lại, mặc dù nghe có chút hoang đường, nhưng đã thấy hết thân thể của người khác thì nhất định phải phụ trách. Ngụy Anh đúng là không nên không một mảnh vải che thân mà chạy lung tung, mà y cũng không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...
Hiện giờ đoàn tử kia cũng đã lớn lên thành một thiếu niên lang anh tuấn, tính tình lại phóng khoáng không bị trói buộc. Cho dù hắn không ngừng phạm lỗi, nhưng đúng là người gặp người thích, nhóm đệ tử thế gia mỗi ngày đều vây quanh hắn.
Vì thế, nên thật sự không ghét. Lam Vong Cơ lại một lần nữa xác định suy nghĩ trong lòng.
Ngụy Vô Tiện bị chuỗi phản ứng khác thường liên tục của Lam Vong Cơ doạ cho lùi về phía sau mấy bước, trong lòng kinh ngạc nghĩ: "Tiểu cổ bản hôm nay đúng là uống nhầm thuốc rồi, tại sao lại phản ứng kỳ quái như vậy?" Rồi hắn lập tức ngộ ra: "Lam Trạm đây là đang trả thù ta!"
Mấy ngày nay Lam Vong Cơ bị hắn bắt nạt liên tục, cho nên ngày ngày nghĩ xem nên trả thù hắn như thế nào, muốn đem nỗi nhục mấy ngày nay trả hết lại cho hắn không sót tí nào. Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy có lý. Thật ra trong lòng Lam Vong Cơ luôn nung nấu ý định trả thù hắn. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng thu thập đồ dùng của mình, khẩn trương tìm một cái bàn cách xa Lam Vong Cơ nhất, đàng hoàng lăn đi chép gia quy. Chờ đến khi Lam Vong Cơ hoàn hồn, Ngụy Vô Tiện đã núp ở một góc hẻo lánh, cách y thật xa.
Lam Vong Cơ: "..."
Lúc cùng Ngụy Vô Tiện nói chuyện, y luôn cảm giác mình có chút không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
Ngụy Vô Tiện cũng thế.
15.
Đương nhiên, nếu như mới bị doạ một lần mà đã có thể nghe lời, ngoan ngoãn thành thật không gây chuyện, vậy thì không phải là Ngụy Vô Tiện. Không lâu sau Ngụy Vô Tiện lăn lộn mấy vòng, lại sáp lại, một khắc cũng không ngừng quấy rầy Lam Vong Cơ, ý đồ chọc y tức giận bỏ đi. Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam Trạm? Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ta đây, ngươi gọi một lần là được."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta muốn gọi, ngươi có thể làm