29.
Giang Trừng sững sờ.
Nhiếp Hoài Tang sững sờ.
Đám bạn xấu cũng sững sờ.
Sau khi Ngụy Vô Tiện lên bờ, suốt một quãng đường trong miệng hết Lam Trạm dài lại Lam Trạm ngắn... ngay... ngay cả Lam nhị ca ca... cái loại xưng hô này cũng dám gọi lên, bọn hắn cũng không thấy gì là lạ nữa.
Trời đã dần tối, tất cả đều có chút đói bụng rồi. Thức ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là không muốn để người ta sống dễ dàng, chỉ ăn thôi mà cũng đủ khiến bọn hắn chết đi sống lại. Mấy ngày nay không có Lam lão tiên sinh tọa trấn, bọn hắn đều lân la đến những quán ăn mới lạ hiếm thấy nhất ở Cô Tô, khẩu vị vừa nặng lại vừa cay, tóm lại là muốn bù đắp lại những ngày mà khẩu vị của mình phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu khổ.
Nhiếp Hoài Tang dẫn đám người bọn họ đến một quán cơm, hắn nói:
"Bằng kinh nghiệm đã đến cầu học tại Cô Tô nhiều năm của ta, khụ khụ! Các loại đồ ăn cay của tiệm cơm này đúng là số một, đảm bảo hợp khẩu vị của Ngụy huynh."
Hắn thấy Ngụy Vô Tiện vừa đưa mắt nhìn đến chỗ quán ăn bày Thiên Tử Tiếu thì đã ném việc an ủi Lam Vong Cơ qua một bên, khí lạnh lại một lần nữa bao quanh thân Lam Vong Cơ.
Nhiếp Hoài Tang nói:
"Ngụy huynh ngươi chớ động! Ngươi mau dừng tay! Ta đi mua cho ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, kéo y ngồi xuống, nói:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ xị mặt xuống.
Ngụy Vô Tiện gọi tiếp:
"Lam nhị ca ca?"
Quả nhiên như hắn dự liệu, vành tai Lam Vong Cơ lập tức đỏ lên, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. Hắn đã thử cả một quãng đường, phát hiện ra kiểu xưng hô này khiến Lam Vong Cơ không chịu được nhất. Thế là Ngụy Vô Tiện lại xích lại gần, bên tai Lam Vong Cơ kêu từng tiếng từng tiếng "Lam nhị ca ca".
Đợi đến khi Nhiếp Hoài Tang mua Thiên Tử Tiếu quay về, đã thấy Ngụy Vô Tiện đang quấn lấy Lam Vong Cơ thì thầm cái gì đó, Giang Trừng ngồi cạnh đang đen mặt, còn đám hồ bằng cẩu hữu thì trưng ra cái biểu tình kinh dị vô cùng.
Nhiếp Hoài Tang: "..."
Hắn đã làm gì sai à?
Đắc tội Giang huynh sao? Hay là Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện?
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt cứng ngắc, đang quay người muốn chuồn êm thì bị Ngụy Vô Tiện nhanh mắt phát hiện ra, vội vàng gọi lại. Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhiếp huynh ngươi chạy cái gì? Mau mau mau! Mang rượu lên mang rượu lên!"
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ, vòng qua định rót rượu cho hắn. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện vung tay lên, trực tiếp cầm bình rượu ngửa cổ tu một hơi. Đến khi tới lượt hắn kêu thức ăn mới đặt xuống, ôm vò rượu thuận miệng nói tên vài món ăn. Đám người kia trêu đùa:
"Sao thế Ngụy huynh? Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ giày vò một thời gian đã đổi khẩu vị rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam Trạm không quen ăn đồ cay."
Đám người: "..."
Bọn hắn đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, lại lén lút lặng lẽ nhìn trộm Lam Vong Cơ một cái. Thấy biểu tình của Lam Vong Cơ đúng là hòa hoãn đi nhiều, không khí xung quanh cũng ấm áp lên một chút, lập tức không nhịn được thầm cảm khái: Chẳng trách Ngụy huynh có thể sống sót. Loại bản lĩnh này, thật khiến bọn hắn tự thấy không bằng.
30.
Có một câu nói rất hay, bàn ăn giống như chiến trường. Không phải là do không đủ đồ ăn, nguyên nhân chính là một đám thiếu niên cùng tụ tập một chỗ, lấy việc tranh cướp đồ ăn của nhau làm thú vui. Đầu đũa của Ngụy Vô Tiện như là mọc thêm hai con mắt vậy, gắp phát nào chuẩn phát đó, một ngụm rượu lại một miếng thịt, tiêu dao vô cùng.
Mà mấy món rau xanh ngắt một màu của Lam Vong Cơ căn bản không có ai dám đụng vào, phía bên này bàn cơm của hai người nhìn chói mắt cực kỳ. Kỹ thuật tranh đoạt thức ăn ưu tú của Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa làm kinh diễm chúng hồ bằng cẩu hữu.
Có người hỏi:
"Ngụy huynh, bản lĩnh này của ngươi... luyện như thế nào vậy?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ngày bình thường hay tranh đồ ăn với Giang Trừng, giành nhiều thành quen."
Người kia lại hỏi:
"Vậy Giang huynh..."
Vừa quay đầu đã nhìn thấy biểu hiện của Giang Trừng ở bàn bên cạnh cũng vô cùng sáng chói. Mỗi tội Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ngồi một chỗ đúng là rất bắt mắt, cho nên mới không ai để ý đến.
Chuyện này... Rốt cuộc Liên Hoa Ổ là nơi kham khổ đến mức nào vậy? Kỹ năng tranh giành đồ ăn của Thiếu tông chủ cùng Thủ tịch Đại đệ tử cũng quá thành thục đi, ắt hẳn ngày thường chịu không ít vất vả phải không?
Đám bạn học lập tức dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng, mang theo chút xúc động, cũng chẳng tranh đồ ăn nữa, ngược lại còn không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát của bọn hắn, vừa gắp vừa nói:
"Giang huynh, Ngụy huynh, các ngươi cứ từ từ ăn, ăn hết thì gọi tiếp, đảm bảo đủ no!"
Giang Trừng: "..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hình như bạn cùng lớp của chúng ta hiểu nhầm cái gì rồi thì phải?
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng gắp cho hắn một đũa rau xanh.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn giải thích:
"Lam Trạm, ta ở Liên Hoa Ổ vẫn đủ ăn."
Lam Vong Cơ nói:
"Ta biết."
Vừa nói vừa gắp thêm cho hắn một đũa thức ăn, nói:
"Ngươi ăn đi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn đưa chén rượu cho Lam Vong Cơ:
"Ngươi uống đi."
Lam Vong Cơ nhấc chén rượu lên, nhíu mày, lại đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, tiếp đến ngửa đầu nâng chén rượu một hơi uống cạn.
Sau đó, y gục.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đám người: "..."
Một... một chén đã say sao!
31.
Ngụy Vô Tiện đẩy Lam Vong Cơ, gọi:
"Lam Trạm?"
Ngụy Vô Tiện lại đẩy đẩy, gọi lớn:
"Lam Trạm?"
Ngụy Vô Tiện sắp khóc đến nơi rồi:
"Lam Trạm..."
Giang Trừng cười lạnh nói:
"Ngụy Vô Tiện, mau thu cái biểu cảm buồn nôn kia của ngươi lại! Lam Vong Cơ chỉ uống say thôi, ngươi nhìn mặt ngươi xem, giống như..."
Nhiếp Hoài Tang tiếp lời:
"Giống như góa phụ vậy."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt lên trừng