33.
Cũng không biết là Lam Vong Cơ luyện kiểu gì, lực tay khỏe vô cùng, Ngụy Vô Tiện vì mặt mũi của Lam thị song bích mà muốn ra tay ngăn cản y đi gây tai họa cho chó nhà người khác, nhưng làm cách nào đối phương cũng không nghe, gần như là túm lấy hắn mà kéo đi. Chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sẽ trèo tường vào nhà hạ dược, hạ liên tiếp mấy nhà. Cả thể xác lẫn tinh thần của Ngụy Vô Tiện đều vô cùng mệt mỏi, đời này hắn chưa từng thấy nhiều chó như vậy. Khi còn bé, lúc vừa đến Liên Hoa Ổ, chính hắn khiến Giang Phong Miên mang mấy cái Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái... của Giang Trừng đi, giờ đến lượt hắn chịu quả báo. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt:
"Lam Trạm... Lam Trạm chúng ta đi về đi, van ngươi!"
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, tiếp tục lôi kéo hắn tiến về phía trước, đi ngang qua một hộ dân, dùng Tị Trần gõ gõ chân tường, một loạt tiếng chó sủa ngay lập tức vang lên từ bên trong. Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy loại âm thanh này đã cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại túm hắn leo tường vào trong. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Ta đúng là tự tạo nghiệt rồi...
Người tu tiên tai thính vô cùng, Lam Vong Cơ lần theo tiếng chó sủa, kéo Ngụy Vô Tiện lại gần, tìm chậu thức ăn rồi bỏ thuốc xổ vào.
Con thứ mười...
Dù cho là người sợ chó như Ngụy Vô Tiện, lúc này cũng không nhịn được mà sinh ra một chút cảm giác đồng tình đối với loại động vật này.
Lam Vong Cơ nói:
"Nhà tiếp theo."
Dứt lời lại định nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện tiếp tục leo tường. Ngụy Vô Tiện tuyệt vọng, mặc cho Lam Vong Cơ tùy ý kéo đi, cũng không phản kháng nữa. Hắn chỉ mong Lam Vong Cơ mau mau tỉnh rượu, tốt nhất là không nên nhớ gì. Nếu như sau khi tỉnh mà Lam Vong Cơ vẫn nhớ kỹ lúc say y đã làm gì, đoán chừng cả đời này sẽ muốn trốn biệt trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, không ra ngoài nữa.
Ngụy Vô Tiện vẫn đang nghĩ vẩn vơ, Lam Vong Cơ đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện kêu:
"Lam Trạm?"
Một trận gió lạnh thổi qua, có tiếng vật nặng rơi xuống nước phát ra từ cái giếng bỏ không nằm ở hướng tây của hai người. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập có dự cảm không lành, vội tiến lên xem xét. Nhận một kích này, Lam Vong Cơ cũng tỉnh hẳn, y hỏi
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, có một cái xác dưới giếng, ngâm nước lâu đến mức toàn thân phù nề, không thể cứu vãn. Tiếng vật nặng rơi xuống nước vẫn không ngừng vang lên, xung quanh lại chẳng có một ai. Lam Vong Cơ bước lên mấy bước, đang muốn nhìn thử xem thì bỗng nhiên nghe thấy một đám người hét lớn:
"Có quỷ!!!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "..."
34
Ngụy Vô Tiện dựa vào tường, vô cùng buồn chán mà ngán ngẩm ngồi xuống, cầm lấy mấy cọng rơm dưới đất lên, xếp thành một hàng, sau đó rót linh lực vào khiến chúng trở nên cứng rắn, nối với nhau thành một cây gậy thẳng tắp. Mấy người bên cạnh nhìn thấy Ngụy Vô Tiện biểu diễn trò này luôn mồm khen hay, còn hắn thì cầm lấy cây gậy cỏ kia, chọc chọc Lam Vong Cơ đang ngồi ở buồng giam đối diện.
Không sai, chính là nhà giam.
Thủ tịch đại đệ tử của Tông chủ Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện cùng một trong Song bích của Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ bị người ta bắt bỏ tù.
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam Trạm, ngươi nói xem, bọn họ không nhận ra đồng phục của Cô Tô Lam thị sao? Đây là dưới lòng bàn chân của Vân Thâm Bất Tri Xứ đấy! Không biết gia văn thì thôi đi, mạt ngạch cũng không nhận ra sao?"
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nhớ đến cái gì đó: "..."
Hắn lúng túng nói:
"Quên mất, khi đó ngươi đâu có đeo mạt ngạch..."
Khác với Ngụy Vô Tiện, cho dù thân đang trong buồng giam thì tư thế ngồi của Lam Vong Cơ vẫn vô cùng đoan chính, mạt ngạch đã trở lại trên trán, giống như chưa hề bỏ xuống. Ngụy Vô Tiện lải nhải không ngừng, y chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai tiếng. Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
"Lam Trạm, ngươi còn nhớ rõ sau khi uống say ngươi làm những gì không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở phào một cái.
Quá tốt rồi... thể diện của ngươi đã được bảo toàn.
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi. Lúc y tỉnh rượu, thấy mạt ngạch đang trói tay hai người lại với nhau đã cảm thấy có gì không ổn rồi. Y chần chừ một lát, hỏi:
"Tối hôm qua ta..."
Ngụy Vô Tiện giơ ngón tay cái lên với y, nói:
"Tối hôm qua ngươi... tìm thấy một cái xác, lập được đại công!"
Lam Vong Cơ: "..."
Đột nhiên y có dự cảm không tốt chút nào.
Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Lam Trạm, ngươi thấy cái xác kia thế nào..."
Lam Vong Cơ đáp:
"Không biết, ta chưa nhìn kỹ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Theo như ta thấy, hẳn là do oán linh quấy phá."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Lý do?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Bởi vì tiểu cô nương kia không hét lên là "giết người" mà lại kêu "có quỷ" đó."
Lam Vong Cơ nói:
"Cũng chưa chắc..."
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ tán dương, nói:
"Được đó, thật ra lúc nhìn thấy cái xác kia ta đã xuất ra một cái âm phù, đốt cháy rất nhanh, oán khí đủ dùng luôn."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta rất lợi hại phải không? Lam Trạm ngươi mau khen ta!"
Lam Vong Cơ: "Lợi hại..."
Lúc này có một loạt tiếng bước chân vang