Ngày hôm sau, Vũ Đình thức dậy đầu đau như búa bổ, cô nhìn xung quanh cảnh vật xa lạ, quần áo vẫn ở nguyên trên người, vết thương đã được xử lý hoàn hảo.
Lục Thần Vũ mở cửa đi vô, trên tay bưng một chén canh giải rượu, anh đặt nó ở trên bàn cho cô.
" Mau uống thứ này đi, sẽ tốt cho cô."
Lục Thần Vũ nói, Vũ Đình nhìn chén canh bụng bỗng sôi lên ùng ục. Cô bưng chén canh ăn ngon lành, ăn no cô mới rụt rè nói.
" Hôm qua cảm ơn anh đã giúp đỡ! Thật sự rất cảm ơn anh!"
Cô nhớ mang máng chuyện hôm qua, nhưng lại không nhớ được cô đã cưỡng hôn Lục Thần Vũ. Anh nhìn cô mặt biểu cảm lạnh lẽo nói.
" Làm ơn nhớ rằng cô là con gái, sẽ không có lần sau đâu."
" Nếu không phải cô là bạn của chị.... à nhầm là bạn Lạc Ninh Hinh! Tôi sẽ không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng."
" Xin lỗi đã làm phiền anh! Tôi sẽ không uống rượu nữa." Vũ Đình ngượng ngùng nói.
" Tạm biệt anh, tôi phải về nhà rồi! Cảm ơn đã chăm sóc cho tôi."
Vũ Đình xấu hổ đến đỏ mặt, cô đứng lên nói tạm biệt rồi rời đi. Lục Thần Vũ nhìn theo bóng dáng cô khập khiễng, hắn đưa tay sờ sờ môi của mình, đêm qua cô hôn hắn cảm giác thật lạ. Hai năm rồi, từ ngày ấy Lục Thần Vũ không còn tin vào tình yêu, càng không động lòng với bất cứ cô gái nào.
Anh mở điện thoại lên, bấm vào album ảnh, nhìn người con gái từng khiến anh điên cuồng theo đuổi, từng khiến anh cãi lời ba mẹ đi theo cô. Nhưng đổi lại là sự phản bội, anh vẫn nhớ ngày đó khi cô rời đi, anh đã cầu xin cô ở lại, nhưng cô ta vẫn quyết tuyệt ra đi.
Nếu như không có Âu Dương Tư Thần và Vệ Tư Hàn, thì có lẽ anh đã chọn cách tự tử để giải thoát, đối với anh bây giờ chỉ có bạn bè là trên hết. Xóa đi tấm ảnh cuối cùng của cô, anh khẽ nói.
" Tạm biệt!"
Ra khỏi chung cư của Lục Thần Vũ, Vũ Đình ôm lấy ngực của mình, cô có cảm giác thật lạ, còn đang ngơ ngác đứng đó, Lục Thần Vũ đã lái xe đến trước mặt cô.
" Mau lên xe đi, chân của cô đang bị thương, không nên đi lại nhiều."
" Cảm ơn anh!"
Nghe Lục Thần Vũ nói, Vũ Đình bây giờ mới cảm thấy cổ chân hơi đau, cô không ngại mở cửa xe ngồi vào. Lục Thần Vũ nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Tại căn hộ của Lạc Ninh Hinh, cô vẫn đang say giấc thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Lạc Ninh Hinh nhăn nhó, lấy điện thoại bắt máy, giọng ngái ngủ nói.
"