Trong phòng họp, Âu Dương Tư Thần cảm thấy bất an vô cùng, anh cũng không chú đến những tình tiết trong cuộc họp. Lâu lâu lại mở điện thoại nhìn hình ảnh Lạc Ninh Hinh, rồi lại tắt đi. Nhiều lần như vậy, mọi người đều chú ý đến anh, nhưng không ai dám lên tiếng.
" CỬU CA, KHÔNG XONG RỒI! CHUNG CƯ CHỊ DÂU ĐANG CHÁY." Khương Bạc chạy hụt cả hơi, hắn mở cửa phòng họp la lên.
Không khí trong phòng đã căng thẳng lắm rồi, vậy mà chỉ một câu nói của Khương Bạc, lại khiến nó đẩy lên cao, mọi người đổ mồ hôi hột nguyền rủa hắn trong bụng. Kẻ điên này, lại dám phá hỏng cuộc họp của họ, này là chê sống đủ lâu rồi sao?
" Mau nói rõ hơn đi!" Âu Dương Tư Thần nhăn mày đứng dậy lên tiếng.
" Cửu ca,....lúc nãy em chơi game nên quên mất, đến khi nhìn lại.....căn hộ của chị dâu đang bốc cháy dữ dội." Khương Bạc giọng đứt quãng nói.
" Cmn Khương Bạc, Ninh Hinh mà xảy ra chuyện gì, cậu chờ mà chôn theo cô ấy." Âu Dương Tư Thần gầm lên, rồi tung cửa chạy đi mất.
Khương Bạc trượt dài xuống, hắn thấy hình như mình sắp xong đời rồi, ánh mắt của Âu Dương Tư Thần lúc nãy là muốn giết người đó. Chưa bao giờ hắn thấy anh tức giận như vậy.
" Xong thật rồi! Ta sắp xong thật rồi." Hắn rên lên tuyệt vọng.
" Du Cảnh cứu ta đi!" Khương Bạc nhìn qua Du Cảnh cầu cứu.
" Ta vừa mới từ Châu Phi trở về, không ngu dại dây vào ngươi đâu. Ngươi chuẩn bị tinh thần lên sao hỏa đi." Du Cảnh khinh khỉnh nhìn hắn mà nói.
" Ta chỉ vô ý làm cho Lạc tiểu thư bị hại, mà bị cắt tiền thưởng cuối năm, còn bị đưa đi Châu Phi. Ngươi kì này không cứu được rồi." Du Cảnh kể khổ, cố tình châm chọc Khương Bạc.
" Không nói chuyện nữa, ngươi tốt nhất mau theo ta, đến gặp Lục Thần Vũ nhờ hỗ trợ. May ra Boss tha cho ngươi một mạng." Du Cảnh nói rồi đi thẳng ra ngoài, Khương Bạc cũng ngay tức khắc đuổi theo sau.
Trong phòng họp, mọi người nhìn nhau không hiểu gì, họ có nên tiếp tục cuộc họp hay không? Mọi người lắc đầu ngao ngán.
Âu Dương Tư Thần leo lên chiếc Maserati màu đen quen thuộc, anh nhấn ga lao nhanh về phía trước. Suốt đường đi anh luôn gọi cho Lạc Ninh Hinh, nhưng điện thoại đổ chuông một hai lần, nó tắt máy hẳn. Có trời mới biết, anh đang hoảng loạn đến cỡ nào, nhiều xe đang lưu thông trên đường hồn vía lên mây, khi thấy anh chạy với tốc độ cao.
" Ninh Hinh, em nhất định sẽ bình an." Anh tự trấn an mình khỏi suy nghĩ tiêu cực.
Ở bên dưới chung cư.
Xe cứu hỏa đã đến rồi, những người lính nhanh chóng cứu những người bị