Trong làn khói đen nghi ngút, cùng ngọn lửa đỏ cháy như đang thét gào, Âu Dương Tư Thần lần mò đi lên. Càng lên cao không khí càng loãng, khói cũng dày đặc hơn, phải rất khó khăn anh mới lên tới tầng mười hai.
Trước mắt anh chính xác là một biển lửa nóng rực, không nghĩ nhiều anh xông thẳng qua nó, đến được phòng của Lạc Ninh Hinh.
" RẦM RẦM!"
" Ninh Hinh, Ninh Hinh, em có ở bên trong không? Là anh đây." Âu Dương Tư Thần đấm mạnh vào cửa kêu lớn.
Lạc Ninh Hinh đang mơ màng bên trong, cô nghe thấy tiếng của anh, liền dùng sức gõ vào cửa, âm thanh thật nhỏ.
" Thần....em ở.....đây." Cô gắng gượng nói khẽ.
" Em tránh xa cánh cửa ra, anh sẽ phá cửa." Âu Dương Tư Thần có thể nghe thấy cô, nó giống như thần giao cách cảm vậy.
Lạc Ninh Hinh từ từ lê thân thể nặng nề sang một bên. Âu Dương Tư Thần ở ngoài dùng sức tông mạnh vào cửa, một lần hai lần, đến lần thứ ba, cánh cửa mới bung ra. Âu Dương Tư Thần thở hồng hộc, anh cũng đã mất sức khá nhiều, cánh cửa mở ra thì anh cũng ngã nhào theo nó.
" Tạ ơn trời, em vẫn ổn." Anh nhìn thấy Lạc Ninh Hinh ngồi một góc, mắt nhắm nghiền lại, anh mỉm cười cảm tạ. Cô vẫn còn an toàn.
" Tư Thần!" Lạc Ninh Hinh mở mắt nhìn thấy anh, cô mừng rỡ kêu lên.
Âu Dương Tư Thần ngồi dậy, anh bỗng ngước nhìn lên trần nhà, một khối bê tông đang chuẩn bị rơi xuống ngay chỗ Lạc Ninh Hinh. Có lẽ do tác động của anh vào cánh cửa, mới khiến nó đổ sập.
Lạc Ninh Hinh còn ngây ngô không biết gì, thì Âu Dương Tư Thần đã chạy đến, ôm cô vào lòng, lấy tay che mắt của cô lại. Một âm thanh lớn vang lên, khiến tim Lạc Ninh Hinh đập mạnh.
" Ầm..ầm!"
" Tư Thần, có chuyện gì vậy?" Cô ôm chặt anh hỏi.
" Không có chuyện gì cả, anh đưa em ra ngoài. Đừng mở mắt ra!" Anh thì thầm vào tai cô.
Khối bê tông không quá lớn, nhưng nó cũng đủ khiến Âu Dương Tư Thần bị thương, máu nhiễm đầy trên trán anh. Âu Dương Tư Thần nhíu mày lại, anh cắn chặt răng để kiềm chế sự đau đớn.
Lạc Ninh Hinh nghe lời anh, cô không mở mắt ra, tay túm chặt áo sơ mi của anh. Âu Dương Tư Thần bế cô lên, mang cô ra ngoài, bước chân của anh chậm dần. Khi đến cửa cầu thang thoát hiểm, Âu Dương Tư Thần không thể chịu nổi nữa, anh dựa vào tượng gục xuống, nhưng tay vẫn che đôi mắt cô lại.
" Ninh Hinh, em có đi nổi không?" Anh cố gắng tự nhiên nhất có thể hỏi cô.
" Anh bị làm sao vậy?" Cô vẫn nhận thấy sự bất thường của anh, nên hỏi