Năm ngoái tỉnh S không thành lập đội tập huấn do trước kia ít người quan tâm đến thi đua, nhưng kể từ năm nay thi đua đã được chú ý nhiều hơn, Hiệp Hội Hoá Học tỉnh S cũng coi trọng vấn đề này.
Phương pháp huấn luyện trước đây là "các thí sinh tự do sắp xếp và lựa chọn", yêu cầu các thí sinh phải tự đăng ký huấn luyện, trở thành một trại huấn luyện thống nhất được sắp xếp trong đội.
Ngay từ tuần đầu tiên, họ sẽ đi thẳng về phía bắc đến Đại học Bắc Quan, một trường đại học trọng điểm ở thành phố trực thuộc Trung ương, để đào tạo tập thể.
Lần huấn luyện này, giống như lần huấn luyện trước của Đại học Z, quy tụ các tỉnh thi đua xuất sắc trên toàn quốc, so với Đại học Z, số lượng đối thủ mà họ gặp phải lần này giảm đi rất nhiều, sau vòng loại toàn quốc và tuyển chọn đội tuyển tỉnh, những người còn lại người rất ít.
Toàn quốc có 34 khu hành chính cấp tỉnh, mỗi đội tuyển tỉnh có ít nhất ba bốn thành viên, hơn chục thành viên, tổng cộng 340 người, tất cả sẽ tham gia Trại Đông thi hóa học năm nay ( chung kết toàn quốc).
Tại nhà ga tỉnh S, các thành viên đội tuyển tỉnh vừa gặp đã trao đổi tên họ, tên trường với nhau, còn có chút ngại ngùng không dámbuông thả, Trung học số 5 tụ một chỗ, Ưng Tài tụ một chỗ.
Lộc Hành Ngâm kéo chiếc vali và đi theo Trần Xung vào trong -—— Lần này Trần Xung được Hiệp Hội Hóa học tỉnh thuê làm huấn luyện viên đặc biệt, dẫn dắt đội trong suốt quá trình.
Từ khi cậu trở về, nhà họ Cố bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh của cậu, mỗi tuần đều gửi cho cậu một khoản tiền lớn, lời nói của Cố Thanh Phong nguyên bản là: "Sớm muộn gì cũng sẽ là của cháu, cháu không thể vì tiền mà trễ nãi cuộc sống."
Nhà họ Cố cũng cử người đến hỏi cậu có cân nhắc chuyển sang trường khác không, nhưng bản thân Lộc Hành Ngâm đã từ chối: "Cháu đã lớp 12 rồi chuyển cũng lu bu lắm ạ, cũng khó thích nghi với môi trường mới.
Cháu có tiến bộ của riêng mình, cứ thế đi ạ."
Bên kia chỉ chịu thua.
Vali này cũng mới mua, đựng được nhiều đồ nhưng hơi nặng.
Khi đi kiểm tra an ninh, một đoạn thang cuốn không hoạt động, cậu phải kéo nó lên, cổ tay mảnh khảnh của Lộc Hành Ngâm nổi đầy gân xanh, trông trắng bệch mỏng manh lạ thường, như thể có thể bị gãy bất cứ lúc nào.
Cậu đang nhấc lên, bỗng nhiên tay nhẹ đi, Cố Phóng Vi từ phía sau vọt tới, một tay cầm lấy hành lý của cậu, nhìn thẳng phía trước: "Em đi lên trước đi, anh khiêng lên cho."
Bên cạnh có một học sinh Ưng Tài đang loay hoay chuyển tủ sách, thấy Lộc Hành Ngâm không có gì trong tay, cậu ta ngập ngừng hỏi: "Này bạn, bạn có thể giúp tôi không? Thực xin lỗi, tay cầm của tôi bị gãy rồi, ôm lên đau tay quá à."
Bàn tay của cậu đã có vết hằn.
Lộc Hành Ngâm nhìn Cố Phóng Vi, vừa định đi tới, nhưng thấy Cố Phóng Vi nhanh chóng đi vài bước, đầu tiên giúp Lộc Hành Ngâm đặt đồ lên bục, sau đó đi xuống lầu lấy tủ sách của người kia: "Tôi giúp cho, em tôi sức khỏe không tốt."
Khi chiếc hộp nhựa nặng trịch được khiêng lên, nhân viên an ninh cười: "Mang theo vali không tốt sao? Thứ này còn không có tay cầm." Học sinh Ưng Tài xấu hổ gãi đầu, quay người nói với hai người bọn họ: "Cảm ơn, xíu mời hai người ăn kem."
Cố Phóng Vi đứng bên cạnh Lộc Hành Ngâm.
Hắn đổ mồ hôi nhẹ, sợi tóc trên trán hơi ướt, nụ cười trong đôi mắt hoa đào sáng ngời, cả người hắn như phát sáng: "Được."
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn.
Mua kem xong, Cố Phóng Vi mỗi tay cầm một cây đi về phía cậu: "Vị xoài lốc xoáy dâu tây bạc hà mới, em ăn thử loại trước hơi béo, loại sau vị lạnh, em thích loại nào?"
Cậu nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong mấy ngày hai người ở trường học, bởi vì Lộc Hành Ngâm không thường xuyên ra ngoài, cho nên cũng không thường xuyên gặp mặt.
Cố Phóng Vi mỗi ngày đều mang bữa sáng đến cho cậu ———làm việc và nghỉ ngơi của hắn lại trở nên khó nắm bắt, mỗi ngày khi Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học, chắc chắn sẽ nhìn thấy một phần sữa đậu nành và bánh bao hấp trên bàn.
Cậu không có cách nào vứt hết, vì thế cậu sẽ hoàn lại tiền cho Cố Phóng Vi cho bữa sáng mỗi ngày.
"Cái này anh không mua, vừa rồi là bạn học kia mua." Cố Phóng Vi thấy cậu đã lâu không đáp lại cười, thanh âm có chút trầm xuống, "Không tới nỗi....! Một cây kem, cũng phải trả tiền lại cho anh chứ?"
Lộc Hành Ngâm im lặng một lúc, lấy cây kem bạc hà có vụn bánh quy và sô cô la trên đó.
Cậu cắn từng miếng một, luôn nhìn Cố Phóng Vi giúp cậu khiêng hộp, tự mình đưa tay nhấc lên, nhưng Cố Phóng Vi lại nhìn cậu, cầm trong tay không chịu đưa cho cậu, sức lực rất lơn, đôi mắt cũng có một sự cố chấp thầm lặng nhất định trong đó.
Hắn với tay còn lại nhẹ nhàng nhét thứ gì đó vào tay cậu.
Một chiếc kẹo dừa.
*
Xét tính kinh tế và khả năng ứng dụng, bọn họ đã mua ghế cứng với dãy số ngẫu nhiên.
Mọi người kiểm tra số lượng,học sinh Ưng Tài vừa mời bọn họ ăn kem tên là Lý Kỳ, cậu ta than thở: "Giường trên, leo lên xuống là bất tiện nhất, cái này đối với tui quá khổ! Có anh chị nào tốt bụng đổi với tui không? Tui có thể ngủ ở giường giữa!"
Một học sinh Trung học số 5 tên Tống Ẩn ở bên cạnh nhún vai: "Không cần đổi, cậu có thể xuống ngủ cùng, dù sao chúng ta đều là mấy ông trùm.
Ở đây không có chị gái nào đâu, đội tuyển tỉnh toàn là nam, nữ sinh chắc đều học vật lý với toán học hết rồi."
Lộc Hành Ngâm lấy vé ra nhìn, cũng là giường trên.
Cậu không nói gì, vừa định đi lên, liền thấy Cố Phóng Vi đã đem hành lý ném ở giường trên bên cạnh: "Anh ở giường trên."
Lộc Hành Ngâm nói: "Em ở giường trên, anh nhớ lộn rồi."
"Hả? Anh nhớ lộn à?" Cố Phóng Vi lấy vé ra và liếc nhìn, rồi ném nó xuống bàn bên dưới, giọng nói bình tĩnh, "Vậy thì em đổi với anh, em ngủ giường dưới đi.
Anh lên đây rồi, lười động đậy lắm."
"Giường trên không tốt." Lộc Hành Ngâm nói.
Cậu thấy Cố Phóng Vi đã leo lên một cách gọn gàng——- khoang đã nhỏ rồi, huống chi là giường trên.
Cố Phóng Vi quá cao, ngồi dậy sẽ đập thẳng vào đầu, cả người phải cúi xuống rất khó chịu, quỳ gối cũng không thoải mái, chỉ có thể nằm bò hoặc nằm thẳng.
Cố Phóng Vi ngay ngắn nằm xuống, rút khăn giấy vô trùng phân phát khắp nơi: "Anh chưa bao giờ ở giường trên của loại xe này, anh muốn thử chút."
Lý Kỳ ở phía dưới cười nói: "Cái này có gì má thử? Giường trên khó ngủ, cậu là thần tiên chỗ nào hạ phàm sống thử vậy."
Một nam sinh bên cạnh nhìn thấy đôi giày của Cố Phóng Vi, ghen tị thì thầm: "Tôi không nhìn nhầm chứ? Cậu ấy đang đi phiên bản giới hạn của thương hiệu này, giới hạn 50 đôi trên toàn thế giới..."
Cố Phóng Vi "ờm" một tiếng, cũng không phản bác gì.
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn lên, cúi đầu, đẩy hành lý vào khe hở dưới giường tầng dưới, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Sau một quãng đường dài, Lộc Hành Ngâm lấy cuốn sách thi đua từ trong ba lô ra, bắt đầulàm.
Những người khác cũng đồng loạt hành động, bắt đầu thảo luận làm bài.
Các thành viên của đội tuyển tỉnh đều là tám người đứng đầu trong tỉnh, ngoại trừ một người rút lui vì lý do thể chất và bị hoãn xuống hạng chín, những người khác đều tiến vào đội tuyển tỉnh theo thứ hạng bình thường.
Khoang xe của bọn họ tình cờ có tất cả các tỉnh từ thứ nhất đến thứ sáu trong tỉnh.
Mọi người giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Trong ba người trước mặt Lộc Hành Ngâm, ngoài Cố Phóng Vi, còn có hai học sinh Ưng Tài và một học sinh Trung học số 5, với số điểm lần lượt là 86, 84 và 81, điểm số rất sát sao.
Sau khi Lộc Hành Ngâm giới thiệu xong, Lý Kỳ đột nhiên vỗ đùi: "Tui nhớ ra rồi! Lúc đó, một người trong lớp tui đã tham gia hoạt động giao lưu giữa các trường, có kể hai người của trường Trung học số 7 Thanh Mặc đã vượt qua mọi người trong bài thi tháng, một người đạt 705 điểm, một người đạt điểm hơn 660, người đạt điểm hơn 600 là song hạng nhất trong lý thuyết với thực hành cuộc thi hóa học khu vực trước đó——? Là hai cậu à?"
Lộc Hành Ngâm suy