Lúc đến Đại học Bắc Quan, bọn họ sống trong ký túc xá bỏ trống, hai người một phòng, trên là giường dưới là bàn.
Có những học sinh từ các trường khác ở phía đối diện và kế bên, Lộc Hành Ngâm đã nhận được thẻ học sinh và bảng thông tin của mình.
Số ký túc xá cũng được phân theo thứ hạng của tỉnh, Cố Phóng Vi và nam sinh hạng hai được phân vào một phòng, cậu và Lý Kỳ được phân vào một phòng kế bên.
Lúc đầu, Cố Phóng Vi muốn Lý Kỳ đổi phòng, nhưng Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Anh đổi em sẽ đổi lại." Cố Phóng Vi không dám nữa.
Hắn đến giúp Lộc Hành Ngâm chuyển đồ đạc rất ân cần, Lộc Hành Ngâm thì thu dọn nhanh chóng để hắn khỏi can thiệp.
Cố Phóng Vi không có việc gì làm cũng không quay trở lại ký túc xá, nên hắn đứng ở cửa trông ngóng.
Lý Kỳ cười: "Hai người là anh em ruột sao? Tuy nhìn không giống nhau lắm, anh cậu rất lo cho cậu thật đó, giống như cậu cái gì cũng không biết."
Lộc Hành Ngâm thản nhiên nói: "Anh ấy mới là người cái gì cũng không biết."
Cố Phóng Vi: "..."
Lộc Hành Ngâm xếp quần áo cho vào tủ khử trùng, sau đó đặt những thứ cần thiết hàng ngày lên ban công.
Quần áo của cậu đã giặt sạch sẽ, treo lên móc định đem đi phơi khô, Cố Phóng Vi đưa tay ra nói: "Để anh máng giúp em."
Trên ban công ký túc xá rất nhiều bụi, Lộc Hành Ngâm cầm một đống móc treo quần áo, khéo léo phớt lờ Cố Phóng Vi.
Cậu nhìn về phía cuối hành lang —— ban công ở đó vẫn chưa ai dùng.
Cậu lấy miếng giẻ mới mua ở ký túc xá và chuẩn bị ra ngoài.
Cửa ký túc xá đối diện mở ra, một thanh niên nước da ngăm đen, mắt sáng bước ra, lúc đi ra nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút: "Lộc Hành Ngâm?"
Là Trình Khác.
Trường Trung học số 1 Công Ngọc Tỉnh Q, luôn nắm chắc có trong đội tuyển tỉnh.
So với trại huấn luyện lần trước ở đại học Z, Trình Khác cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là hình như cao hơn một chút, có chút phờ phạc.
Các nét trên khuôn mặt cậu ta không đặc biệt đẹp trai nhưng cũng thuộc dạng thu hút, nhưng vì khóe miệng hơi rũ xuống nên mọi lúc mọi nơi nên trông luôn nghiêm túc điềm tĩnh.
Nghiêm chỉnh làm người ta tin tưởng.
"Ông đi phơi quần áo sao? Tui mới giặt một thao, đi phơi chung nè."
Trình Khác liếc nhìn cậu, sau đó chú ý đến Cố Phóng Vi bên cạnh cậu——Cố Phóng Vi lần trước không đi đội huấn luyện, cậu ta không có ấn tượng gì với nam sinh này, nhưng trực giác nhạy cảm đồng loại khiến cậu ta chú ý đến ánh mắt của Cố Phóng Vi nhìn mình: hơi thù địch.
Đó là một cảm xúc được khơi dậy ngay lập tức, mà không có lý do nào.
Chỉ sau cái nhìn thứ hai, cậu ta mới phát hiện ra —— nam sinh này đẹp đến mức gần như nghẹt thở, hắn và Lộc Hành Ngâm lần lượt đứng ở đó, đã là khung cảnh bắt mắt nhất.
Trình Khác nhìn xung quanh không có ai, mỉm cười nói thầm với Lộc Hành Ngâm: "Bạn trai à?"
Cố Phóng Vi nhìn hiểu khẩu hình miệng đấy.
Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Không phải.
Tôi đi trước, chỗ kia nhường cậu đó."
Cố Phóng Vi sững người tại chỗ, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Chia tay rồi hả?" Cậu ta quang minh chính đại nói câu này, đi theo sau lưng Lộc Hành Ngâm vài bước, "Ông còn nhớ tui từng nói gì không?"
—— Nếu chia tay, nhớ nói cho cậu ta biết.
Khuôn mặt của Cố Phóng Vi đen thùi lùi tới nỗi nhìn không thấy.
Trình Khác cười cười, nhướng đôi lông mày rậm, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, chậm rãi xách thao giặt đồ của mình đi về ký túc xá.
Bên kia, Lý Kỳ chạy tới: "Cố thần có một câu Fukuyama, cậu xem thử có sai đề không? Cậu rảnh chứ?"
Vừa đi tới cửa, liền thấy Cố Phóng Vi trực tiếp quay lưng, không thèm quay đầu lại nói: "Chờ chút, đang bận."
Cậu ta nhìn thấy rất nhiều quần áo hàng hiệu treo bên cạnh giường của Cố Phóng Vi, tất cả đều mới tinh, còn có vài cái chưa cắt nhãn.
Hắn chưa bao giờ tự giặt quần áo, phòng thuê của hắn có một cái máy giặt- sấy, nên hắn không phải tự mình làm việc đó.
Cố Phóng Vi tìm một cái thao nhựa mới mua, lấy nửa thao nước, sau đó nhét hai bộ quần áo mới sạch sẽ vào ngâm.
Cố Phóng Vi nhấc cái thao lên: "Tôi mắc đi phơi đồ rồi."
Lý Kỳ: "?"
Khang Cần hạng nhì học trường Trung học số 5 cùng ký túc: "?"
Trên sân thượng, Lộc Hành Ngâm lau sơ cái rào rồi treo quần áo lên, đang lau thì cậu đột nhiên nhìn thấy Cố Phóng Vi đi lên, hắn đưa tay lấy bộ quần áo trong thao, liền treo lên.
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, Cố Phóng Vi không chớp mắt cười rạng rỡ: "Tình cờ thật anh mới vừa giặt xong quần áo xong, phơi cùng đi."
Lộc Hành Ngâm: "..."
Trình Khác đến muộn, cậu ta giặt sạch cả một cái thao chà bá, đang đi qua thì thấy Cố Phóng Vi bước vào, nhất quyết dùng chung cái hang rào sắt với Lộc Hành Ngâm.
Trình Khác cũng có chút nghi hoặc: "Cậu cũng biết giặt quần áo à?"
"Biết sao không." Cố Phóng Vi nhàn nhạt.
"Tôi còn biết làm nhiều chuyện nội trợ lắm."
*
Về độ khó của Trại Đông (chung kết toàn quốc) còn nhiều ý kiến khác nhau.
Có người cho rằng độ khó của các câu chung kết tương đương với đề sơ khảo, nhưng đối với một số tỉnh thành có thêm phần thi thực nghiệm, có người cho rằng độ khó của chung kết quốc gia tương đương với đề thi tuyển sinh đại học.
Kể từ khi Lộc Hành Ngâm thi vòng loại, liền làm bài các câu cuối đề và đề chung kết, tuy nhiên, bất kể là bài sơ khảo hay bài chung kết, cậu đều bị mắc kẹt ở khoảng 78 hoặc 79 điểm, không thể đạt được 80 điểm trở lên.
Cậu đã đình trệ một thời gian phần tiến độ này, nên chuyển trọng tâm sang thực nghiệm.
Ngoài nhu cầu bình thường của sinh viên chuyên ngành sinh học và hóa học, phòng thí nghiệm hóa học nguyên tố và hữu cơ của Đại học Bắc Quan mở cửa cả ngày, tuy nhiên, hơn 20 đội tuyển tỉnh trên toàn quốc, cộng với các thi đua sinh lớp 10 11 đến ký kết huấn luyện chưa rời đi, thế nên phòng thí nghiệm không đủ dùng.
Lúc đầu, mỗi tỉnh đều cử người chiếm giữ vị trí phòng thí nghiệm, mọi người phía sau càng ngày càng dậy sớm, tình hình ngày càng hỗn loạn nên bị dừng lại.
Vì lý do này, Đại học Bắc Quan cũng đưa ra một quy tắc bất thành văn trong trại tập huấn: tất cả các thí nghiệm theo tiến độ của vòng chung kết quốc gia, được lựa chọn thông qua bài kiểm tra lý thuyết, các hoạt động phòng thí nghiệm tiên tiến dựa thứ hạng trong bài kiểm tra lý thuyết, bất kể tỉnh thành, chỉ phụ thuộc vào cá nhân.
Mỗi người có nhiều nhất năm tiếng, một ngày có 24 tiếng, có học sinh xếp hạng không khéo thì phải nửa đêm đặt đồng hồ báo thức, đứng dậy chạy nhanh đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, bởi vì đối với cấp độ này của chương trình học thực nghiệm, một lần bỏ lỡ là không theo kịp.
Với lại, sau khi thức khuya để làm xong thí nghiệm, khoá học ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục như thường lệ.
Khoảng cách giữa các tỉnh như chỉ mành treo chuông, vẫn luôn lơ lửng trên đầu mọi người.
Nó nhắc nhở họ rằng mặc dù họ là những học sinh ưu tú được tuyển chọn từ khắp các tỉnh, nhưng vẫn có những đối thủ mạnh ở đây.
Lộc Hành Ngâm đã làm thí nghiệm trong một khoảng thời gian ở trường Trung học số 2 thành phố Z, nhưng chỉ có năm ngày ngắn ngủn.
"Đã ba giờ sáng rồi, đúng lỏ thật, ai chung lượt với tui vậy?" Lý Kỳ vung một tờ giấy chạy đến đội tuyển tỉnh S.
"Lần trước tui được 79 điểm trắc nghiệm lý thuyết."
Khang Cần nhún vai: "82, sớm hơn cậu hai tiếng, mà tôi không muốn đi lắm.
Hai giờ sáng bắt tôi đi làm thí nghiệm, một khi đồng hồ sinh học của tôi bị rối loạn, hiệu suất học tập sẽ rất kém."
"Vậy hả, Lộc Hành Ngâm đâu?" Lý Kỳ tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy trên giường, Lộc Hành Ngâm đang cuộn mình như một quả bóng nghiêm túc sửa đề, "Anh chàng đẹp trai, ông mấy giờ thế?"
"74 điểm, cùng một khoảng giờ với cậu." Lộc Hành Ngâm khép sách lại, đột nhiên hỏi: "Khang Cần, nếu cậu không đi, tôi có thể mượn thời gian thí nghiệmcủa cậu không?"
"Không sao hết, dù sao tôi cũng không đi." Khang Cần nói.
Cố Phóng Vi cũng từ bên kia vọt tới: "Anh cũng lúc ba giờ sáng."
"Cố thần, cậu bớt xà lơ, lý thuyết lần này cậu 95 điểm được hạng nhì, sao có thể rạng sáng được." Lý Kỳ tự ngạc nhiên nói.
"Tôi tìm người đổi rồi." Cố Phóng Vi nói, "Từ mười giờ sáng đổi thành ba giờ sáng.
Hắn bình tĩnh mỉm cười, mọi người hai mắt nhìn nhau —— Đảo