Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
"Tôi ở nhà nói cái gì, em còn nhớ rõ sao?" Cố Phóng Vi đôi mắt hoa đào không còn ý cười, mà là có chút lãnh đạm.
Sau thông báo của hiệu trưởng, các lớp đã giải tán.
Nhiều người gần đó đã chú ý đến tranh chấp phía hia người, sôi nổi hóng chuyện.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nói: "Đừng chạm vào đồ của anh."
"Hiện tại còn thêm thứ nữa, đừng quyết định thay tôi." Cố Phóng Vi lạnh lùng nói.
Hắn tựa hồ có thể lật mặt như lật bánh táng, vừa rồi còn đang niết vành tai cậu chơi, trong nháy mắt có thể vạch ra ranh giới bằng một giọng trầm lạnh lùng.
Người như hắn lúc tức giận có chút đáng sợ, bởi vì diện mạo vốn đã đẹp, nhưng khi nâng khóe mắt đỏ hoe lên, mơ hồ lại có một tia ớn lạnh hấp dẫn, cả người tràn ngập khí tức người sống chớ lại gần.
Lộc Hành Ngâm lại nói: "Xin lỗi ạ."
Cố Phóng Vi rõ ràng không phải là người kiên trì, gia giáo và thói quen thiên vị cậu khiến hắn không thể nói lời nặng nề gì với cậu.
Hắn liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không đi, em muốn làm gì thì làm.
Em trai, anh còn tưởng em biết đúng mực, tự lo cho mình đi, đừng có tay dài như vậy."
Kéo thẻ học trong tay, đồng phục học sinh cũng cởi ra, Cố Phóng Vi đi thẳng về phía cổng trường.
"Má nó, cậu ta thật hung dữ...!Tiểu học bá, cậu với hoa khôi có chuyện gì vậy?" Trần Viên Viên cũng ở hàng sau, nàng nghiêng người hỏi Lộc Hành Ngâm.
Mọi người đều nghe rõ lời của Cố Phóng Vi, không thèm nể nang ai.
Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Phóng Vi, cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói: "Không có gì, là lỗi của tôi."
Sau đó cậu nói: "Thái Tĩnh và Mạnh Tòng Chu đang đợi tôi, tôi đi trước."
Bậc thang hội trường có hình một vòng tròn, ban 1 và ban 27 ngồi gần với nhau.
Khi Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đến gần, họ đã hào hứng thò đầu chào họ — sau khi bị bắt trong một quán net và ngồi xổm trong đồn cảnh sát, đám oắt con này ngay lập tức hình thành một tình bạn cách mạng.
Các học sinh trong vài lớp cuối cùng nhìn họ như người ngoài hành tinh.
Từ số lượng thí sinh của lớp nâng cao, ta cũng có thể thấy rõ sự khác biệt trong hệ thống chấm điểm giữa lớp Ánh dương và lớp song song — lớp đầu tiên có nhiều người nhất, một nửa lớp đã đến và các lớp Ánh dương khác có hơn chục người, ban 27 chỉ có ba người lẻ loi tham gia.
Nhóm nữ sinh ngồi cạnh Lộc Hành Ngâm tên là Từ Tinh, là nữ sinh cùng lớp đến ban 27 tìm Cố Phóng Vi trước đây.
Cô cứ lén lút nhìn cậu, Mạnh Tòng Chu chọc bút vào người cậu, nhỏ giọng nói: "Cô gái bên cạnh cậu nhìn cậu kìa."
Lời vừa dứt, Từ Tinh liền đưa ra một tờ giấy: "Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc không? Bạn nữ cùng ký túc xá nhờ tôi xin hộ."
Lộc Hành Ngâm cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy trong vài ngày qua, vì vậy cậu ghi lại phương thức liên lạc của mình và mỉm cười với Từ Tinh.
Từ Tinh không có nhiều thời gian để gặp gỡ, và đưa một tờ giấy: "Cậu và Cố Phóng Vi có quan hệ tốt không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là Dịch Thanh Dương và những người khác cuối tuần trước có kể.
Là cậu ấy là anh cậu à?"
Lộc Hành Ngâm chậm rãi viết cho cô: "Ừm."
"Vậy cậu có biết tại sao cậu ấy không tham gia kỳ thi không? Có lẽ tôi hơi lo chuyện bao đồng..." Chữ viết của Từ Tinh rất thận trọng, "Cậu không nói cũng được, tôi chỉ tò mò thôi.
Hôm nay có người thấy hai người cãi nhau trên sân chơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận ai đó đấy."
Tại sao hắn không đi thi?
Hình như đã từng nói.
Mới mấy ngày trước đây, cậu còn gọi một cuộc điện thoại, chỉ để cẩn thận cố gắng tìm hiểu lý do tại sao một thiếu niên chói loá hào quang một thời lại ẩn mình trong cát bụi.
Cậu viết nhẹ nhàng: "Tôi không biết."
Từ Tinh im lặng một lúc sau khi đọc nó, cuối cùng viết cho cậu: "Cảm ơn cậu."
"Thật ra từ đầu năm khai giảng lớp 10, tôi đã để ý cậu ấy không giống như bây giờ, ở trường ít ra có thể thường xuyên gặp cậu ấy." Từ Tinh viết, "Khi cậu ấy trong đội ngũ, cậu ấy rất ngại đi trước người khác.
Lúc đó, khi lớp cậu ấy chọn số cho trận đấu bóng rổ, cậu ấy rút được số một, rồi sau đó đổi số với người khác vì ngôi sao bóng rổ yêu thích mặc số 7, cậu ấy không muốn lấy số 1 này."
"Tôi muốn tìm một người hiểu rõ về cậu ấy, có lẽ có thể biết tại sao cậu ấy lại như vậy...!Cảm ơn."
Lộc Hành Ngâm cầm bút, cuối cùng không viết gì, chỉ im lặng.
Tình yêu thầm kín ở tuổi này rất đơn giản và dễ hiểu, khi bạn thích một ai đó, thì cả thế giới chỉ còn lại người đó, lời nói, việc làm, cái nhíu mày và nụ cười của người ấy đều có ý nghĩa đặc biệt, dường như càng đoán một điểm càng thấy gần nhau hơn.
Đây vẫn là trường hợp ở lớp khác, cậu và Cố Phóng Vi học cùng lớp, sống cùng nhau, và có một mối quan hệ thế giao mà Cố Phóng Vi tạm thời không thể thoát khỏi, có lẽ những người khác cũng ghen tị với cậu.
Người phụ trách lớp nâng cao là Trần Xung, người tổ chức bài phát biểu là Khang Mân.
Khang Mân nói: "Hiện tại có bốn lớp nâng cao toán, vật lý, hóa học và Sinh học là lớp chuẩn bị cho các cuộc thi.
Các em đang học tại trường Trung học số 7 Thanh Mặc.
Các em nên hiểu những bất lợi của trường chúng ta về tỷ lệ nhập học, mở các lớp nâng cao, hay là lớp dự bị cho các cuộc thi trong tương lai, đó cũng là cơ hội để các thầy cô giúp các em chạy nước rút đến nhiều trường đại học danh giá hơn.
Theo chính sách hiện tại, chỉ cần đoat được giải nhì cuộc thi cấp tỉnh, các em có thể ký hợp đồng tiến cử hoặc giảm điểm hệ đại học để nhập học vô điều kiện.
Tôi chưa bao giờ dẫn dắt học sinh thi đua, nếu cuối cùng các em chọn ở lại lớp thi đua, giáo viên sẽ học cùng em."
"Trước đó bốn tiết đầu sẽ tự học, đương nhiên danh sách học sinh lớp nâng cao sẽ được báo cáo cho ban quản lý ký túc xá, đồng thời có không có hình phạt kỷ luật nào cho việc về muộn.
Nếu các nghĩ không thể chấp nhận được, ai thấy chương trình học không hợp với tổ hợp môn chính, có thể chọn rời đi ngay bây giờ."
"Ngoài ra, hai ngày nghỉ cuối tuần của lớp 11, một ngày thứ bảy sẽ được dành cho lớp nâng cao đến lớp 12, ngày nghỉ cuối tuần sẽ giảm đi một ngày, nửa ngày sẽ được phân bổ cho lớp nâng cao."
"Hiện tại đã là giữa tháng mười một, vòng loại thi đấu lớp 11 đã bỏ lỡ, sau này nếu muốn mở lớp thi đua, cũng chỉ có năm cuối cấp mới có cơ hội, thầy cô muốn nói rõ cho các em, dù các em có thừa nhận hay không thì điều này chắc chắn sẽ chiếm một phần thời gian chuẩn bị cho kỳ thi đại học hoặc thời gian nghỉ ngơi của em, và không có gì đảm bảo 100% rằng những gì em học trong lớp nâng cao sẽ sử dụng trong được lúc thi đại học.
Các em nên suy nghĩ cẩn thận lựa chọn của mình."
Lời vừa dứt, học sinh phía dưới nghị luận sôi nổi, có mấy học sinh lớp song song đứng ngồi không yên, chuẩn bị rời đi.
Chiếm mất tiết tự học buổi sáng và tiết đầu buổi tối thật ra không sao cả, mấu chốt là sau khi tự học buổi tối phải thêm một tiết nữa.
Trường Trung học số 7 Thanh Mặc cố định mỗi tối ba tiết tự học, giáo viên ở một số lớp thường lấy thời gian tự học để giảng bài, cường độ học cũng như ban ngày.
Thêm một tiết khác tương đương với việc khi những người khác đã tắm rửa đi ngủ, họ vẫn phải tiếp tục học.
Một đám học sinh vẻ mặt bình thường: đối với bọn họ mà nói, them tiết là chuyện bình thường, có thêm hay không cũng không có gì khác biệt.
Mạnh Tòng Chu thấp giọng hỏi Thái Tĩnh: "Cậu có đi không?"
Thái Tĩnh gật đầu khẳng định: "Đi, chỉ thêm một tiết thôi mà.".
Ch????yên trang đọc tr????yện ﹙ Trù ????Tr????yện﹒VN ﹚
Trong lớp ai cũng biết ước mơ của Thái Tĩnh là thi vào đại học P, chứ không phải thi để nhất ban 27.
Nhưng mà, ngay cả thành tích hiện tại của Dịch Thanh Dương cũng chưa chắc đậu nổi nói chi cô nàng.
Đây thực sự là cơ hội gần nhất để cô mơ ước.
Điều Lộc Hành Ngâm chú ý đến là Trần Xung.
Ai cũng biết rằng Khang Mân dạy toán rất giỏi nhưng cô chỉ là tổ phó trong lớp nâng cao này.
Khang Mân nói: "Thầy Trần Xung sẽ chịu trách nhiệm về những vấn đề còn lại.
Nếu các em có vấn đề gì cần giải quyết, có thể đến gặp cô trong tổ toán, hoặc đến tổ hóa để tìm thầy Trần.
Ý tưởng về lớp nâng cao đều là do cô và thầy Trần đưa ra.
Đừng nghĩ đây là chuyện buồn cười.
Bản thân thầy Trần từng là huấn luyện viên của đội vô địch Olympic, mấy thành viên của đội huấn luyện quốc gia do trường Trung học Phồn Tinh cử đến, đều ở dưới trướng của thầy ấy."
Lời này vừa nói ra, liền có một trận náo động: "Woaaaa??!??!!!!"
Lộc Hành Ngâm cũng mở to hai mắt nhìn.
Trần Xung bước đến trước lễ đài, vẫn bộ dáng như cũ, cười tủm tỉm, gầy gò với đôi mắt sáng.
Ông lắc đầu: "Cảm ơn cô Khang khen tôi quá rồi, không nhắc tới chuyện trước nữa, nói những lời này là để giúp mọi người xây dựng lòng tin.
Bây giờ tôi sẽ nói sơ qua về