Chương trình huấn luyện của trường đại học Z dự kiến diễn ra trong năm ngày, tổng cộng có ba giáo sư dạy học.
Ba giáo sư này mỗi người đều là những nhà nghiên cứu nổi tiếng trong ngành, họ là người biên soạn một số sách tham khảo Olympic quốc gia và sách ôn thi đại học nổi tiếng lừng lẫy, họ là những người thầy là những hoa tiêu [1] quen thuộc nhất với tất cả các học sinh thi đua.
[1] Hoa tiêu hàng hải là những người dẫn tàu công vụ, tàu cá, phương tiện thủy nội địa, tàu ngầm, tàu lặn,...!trên các vùng biển mà họ quản lý, họ có nhiệm vũ dẫn tàu đã thuê họ đến đích an toàn.
Có hai giáo sư nam, một người họ Tôn, một người họ Đoàn, và một nữ giáo sư lớn tuổi họ Bùi.
Kết thúc lễ khai mạc, ba vị giáo sư lần lượt lên sân khấu phát biểu, sau khi kết thúc, tất cả học sinh lần lượt đứng dậy chạy tới xin chữ ký, vẻ mặt tràn đầy phấn khích và ngưỡng mộ.
Hoàng Phi Kiện cũng đi lên và giúp Lộc Hành Ngâm xin chữ ký: " Mau mau mau, mọi người đang thu thập chữ ký của các giáo sư, có chữ ký mới dính hơi học thần được!"
Lộc Hành Ngâm yên lặng ngồi ở hàng sau, nhìn dòng chữ "Bùi Tiểu Kiệt" được viết trên trang tiêu đề của cuốn sách hữu cơ của cậu, nét chữ uyển chuyển trôi chảy, không thể nhận ra là chữ của nữ giáo sư đã già.
Trên thực tế, trong ba giáo sư, giáo sư Bùi thật ra là người năng động, tràn đầy năng lượng nhất.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía bên đó.
Trần Xung ở bên cạnh cười không nói gì, khi bọn trẻ quay lại, ông cảnh cáo từng đứa: "Các em phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhớ kiểm tra lịch học.
Khoá này cũng không quá phù hợp với các em, nhưng thời gian không thể phí hoài, các em học được bao nhiều thì gắng bấy nhiêu."
Ông nhấn mạnh giọng điệu của mình: "—— cho dù các em nhìn thấy người khác học thế nào, các em chỉ nhớ phần vô cơ, nghe được tới đâu thì hay tới đó."
Vào lúc này, không ai trong số họ hiểu ý của Trần Xung nhấn mạnh đằng sau giọng điệu đó.
Mãi cho đến sáng hôm sau khi các lớp học bắt đầu, Lộc Hành Ngâm và nhóm của cậu một lần nữa nhận ra rằng họ đang phải đối mặt với áp lực lớn bao nhiêu:
Chương trình học tổng cộng năm ngày, hóa học vô cơ, hóa học cấu trúc, hóa học vật lý và hóa học hữu cơ, tất cả đều dạy trong một ngày, và cuối cùng là còn một ngày rưỡi để nói về các thí nghiệm và tiến hành các hoạt động kiểm tra.
Hoàn thành toàn bộ sách chuyên ngành đại học, là chuyện vô cùng bình thường.
Học sinh ở các trường khác ghi chép dễ dàng, có thể bắt kịp lời của giáo viên, nhưng họ phải rất cố gắng mới theo kịp tốc độ của giáo viên, khi họ nhắc đến một tên phản ứng hóa học nào đó, đầu tiên sẽ điên cuồng lật sách, tra cứu thông tin, kiếm được thông tin, thì phần kiến thức này đã nói xong.
Giáo sư không để ý tiến độ học tập của học sinh mà chỉ ra những phần cốt lõi và thiết yếu nhất của mỗi phần với tất cả sinh viên có mặt.
Chỉ mới là phần hóa học vô cơ, phần mà nhóm cậu vẫn đang học.
Các phần khác giống như nghe kinh thánh.
Giọng nói của hai nam giáo viên nhẹ nhàng, có lẽ là do mệt mỏi, năng lượng không tốt lắm, kết hợp với hiệu ứng "ngôn ngữ ngoài hành tinh" nên dù có cố gắng đến mấy cũng khiến người ta buồn ngủ.
Trong giờ nghỉ trưa, một nhóm người ngồi phịch xuống ghế không nói một lời.
Đám học sinh Trung học số 7 Thanh Mặc bọn họ là nhóm học sinh đi đầu và thông minh nhất, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống nghe không hiểu, đây là một đòn đả kích áp đảo toàn diện.
Các học sinh của trường Trung học số 1 Công Ngọc đem dâu tây hái được từ vườn dâu lên bục để chia cho cả lớp.
Những đứa trẻ từ các trường khác đều chạy ra: "Gét gô! Bọn mình đi luôn nè! Qua bên Tháp Thu Sơn xem thử! Dù sao tiết vô cơ năm ngoái học rồi mà!"
"Tối hôm qua ăn không ngon, hôm nay đi căn tin Đại học Z, nghe nói ở đó có bán thịt lợn xào vải thiều, dưa hấu xào sườn heo..."
Dịch Thanh Dương thấy bầu không khí không ổn bèn đề nghị: "Chúng ta thử thịt lợn xào vải thiều nhé? Lộc Hành Ngâm nhất định thích ăn."
Đám bọn họ đều phát hiện ra Lộc Hành Ngâm thích ăn những thứ kỳ lạ.
Lộc Hành Ngâm lắc đầu, đặt điện thoại lên bàn: "Chúng ta tự học đi."
Phần mềm ghi âm trên điện thoại được bật lên, đĩa CD trên trang chậm rãi quay, giọng của giáo sư Đoàn trong lớp sáng nay rè rè vang lên: "Xin chào các em, hôm nay thầy sẽ cho các em xem hóa học vô cơ, trọng tâm là..."
"Cậu ghi âm lại luôn á!" Thẩm Kha hơi kinh ngạc, Hoàng Phi Kiện không ngờ lại có thể làm vậy, "Đỉnh!"
"Chỉnh chậm lại nghe, sau đó tra cứu thông tin, buổi tối trở về tự học, là có thể hiểu được." Lộc Hành Ngâm nói, đôi mắt đen dị thường trầm tĩnh, "Chỉ là phải hy sinh chút thời gian chơi với ăn, có thể chứ?"
"Có cái gì không thể, chúng ta không phải tới đây để chơi mà!" Hoàng Phi Kiện gãi gãi đầu, "Vậy chúng ta đi mua đồ ăn trước, bốn năm ngày ăn mì gói cùng bánh mì có ổn không? Thẩm Kha cậu ăn được không?"
Thẩm Khả nhún nhún vai, dùng ánh mắt sắc bén liếc cậu ta một cái: "Mấy cậu ăn được, tại sao tớ không ăn được?"
Hoàng Phi Kiện lập tức giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, vậy là thống nhất đấy nhá."
Đa số học sinh các trường khác là học sinh thi đua lớp 12, đã tham gia ít nhất một năm huấn luyện, vì vậy có vẻ tương đối thoải mái.
Nhưng những người khác không theo kịp đều kém hơn so với bọn họ một lần, bởi vì thời gian còn dài, không theo kịp đã thành thói quen.
Trong giảng đường trống trải và lớp học rộng lớn, mọi người đã rời đi, lò sưởi đã tắt, chỉ còn lại trang PPT từ buổi sáng.
Đội trường Trung học số 7 Thanh Mặc yên lặng ngồi trên ghế, liên tục nghe đoạn bang giảng bài buổi sáng, tìm kiếm thông tin, đánh dấu sách giáo khoa, bổ sung ghi chú và cố gắng hết sức để theo kịp tiến độ.
Giống như khi họ trở bộ tư lệnh, không có thiết bị chuyên nghiệp hay thậm chí là sách chuyên môn, mỗi người ngồi cạnh nhau, dùng hết sức đối phó những câu hỏi phức tạp được in trên tờ giấy in nhợt nhạt, giống như những đứa trẻ ê a tập nói.
Hay như mọi khi, quấn lấy làm phiền Trần Xung, yêu cầu ông giải thích những điểm kiến thức cơ bản nhất rồi xâu chuỗi thành một hệ thống hoàn chỉnh.
Đã không thể theo kịp những người khác, nên chỉ có thể nỗ lực hơn nữa.
Trong khoảng trống giữa mì ăn liền, Lộc Hành Ngâm cầm chiếc điện thoại nóng hổi lên, phát hiện pin đã giảm xuống còn 1%.
Cố Phóng Vi đã gửi cho cậu hơn 20 tin nhắn, tất cả đều là ảnh.
Lộc Hành Ngâm vội vàng chạy đến hành lang với điện thoại di động của mình ——cậu theo thói quen chờ wifi bên ngoài mạnh hơn, đợi hình ảnh được tải lên.
Đó là bức ảnh chụp cảnh Cố Phóng Vi đi lặn.
[15th]: "Hôm nay bị san hô cắn một phát, chảy máu một đống luôn, muốn Máy Tính Nhỏ thương thương cơ."
Trên bàn tay xinh đẹp trong ảnh có một vết đỏ nhạt, không nghiêm trọng như tin nhắn gửi tới.
Ngược lại, chính người chụp ảnh đã mưu mô đặt một chiếc gương nhỏ bên cạnh, để lộ ra một nửa khuôn mặt.
Lộc Hành Ngâm vừa nhìn khẽ mỉm cười, cậu vuốt màn hình tối mờ, ngay khi bính âm bắt đầu