"Đi cùng không?" Trình Khác hỏi.
"Có rất nhiều tiền bối Đảo Hoá Học lợi hại lén gặp nhau offline."
Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Tôi ở cùng bạn học trong trường rồi."
Trình Khác ngước mắt lên cậu: thiếu niên trước mặt cậu ta trắng trẻo ưa nhìn, sống lưng thẳng tắp, xinh đẹp tựa như hình ảnh cung Bạch Dương toát ra phong thái điềm đạm vượt xa bạn bè đồng trang lứa, là một người xuất chúng nhìn thoáng qua là nhớ kỹ.
Mà cái loại thận trọng cũng rất rõ ràng, Lộc Hành Ngâm rõ ràng là lần đầu tiên tới nơi thế này, cũng là lần đầu tiên —— đối mặt với "đồng loại".
Cậu ta đã gửi lời mời kết bạn trên ứng dụng đồng tính cho cậu nhưng mất hút, còn Lộc Hành Ngâm đã thay đổi chữ ký của cậu thành "Đã có người yêu" vào cùng ngày.
"Bạn trai của ông có ở đây không?" Trình Khác nhìn cậu cười.
"Đừng khẩn trương —— có thể cùng nhau đi, chúng ta chỉ là ăn với nhau làm quen, nếu như ông không muốn đi, tui có thể giới thiệu với ông."
Cậu ta hơi hếch cằm, ý bảo cậu nhìn nam sinh vừa mới nói: "Từ trường Trung học số 2 thành phố G, cậu ấy là chủ Đảo Hoá Học, Kali Xyanua."
Lộc Hành Ngâm nhìn về phía đó.
Kali Xyanua đang huyên thuyên xung quanh, chỉ điểm giang sơn, cậu ta trông rất lanh lợi, đôi mắt tròn to nhưng lòng trắng chiếm phần lớn, trông có vẻ giỏi tính toán và chủ động trong quan hệ giữa các cá nhân.
Dịch Thanh Dương đứng ở cửa gọi cậu: "Tư lệnh Tiểu Lộc—"
Lộc Hành Ngâm nhặt cặp sách lên: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đi cùng bạn trai của tôi."
Trình Khác cười —— không biết có nên tin cậu có "bạn trai" hay không, chờ cậu đi mấy bước liền bước theo sau nói: "Nơi này rất khó, giáo sư giỏi nhất sẽ tới dạy, với lại không giảng mấy cái cơ bản.
Cùng lắm chỉ nói một chút, tui khuyên ông nên huấn luyện thi đua ở trường Trung học số 2 Đại học Sư phạm Z.
Chỗ đó có một phòng thí nghiệm mở cửa cả ngày, rất hữu ích cho các học sinh thi đua mới tham gia."
Lộc Hành Ngâm nhớ thời khóa biểu mà Trần Xung đã lập, sau khoá huấn luyện thi đua ở đây, theo sát là khoá ở Trung học số 2 Đại học Sư phạm Z.
Cậu nhìn cậu ta rồi nói, "Cảm ơn."
Vào buổi tối, một số người thắp đèn thâu đêm.
Lộc Hành Ngâm đang giải câu mở rộng do Bùi Tiểu Kiệt để lại.
Tính toán vô cơ luôn là một điểm kiến thức tương đối phức tạp trong chuyên đề vô cơ, cậu đã tra rất nhiều, nhưng không tìm được đầu mối nào cả.
Lúc này cậu mới nghĩ đến Cố Phóng Vi ——buổi trưa cậu muốn trả lời tin nhắn của hắn, nhưng vì điện thoại hết pin, hơn nữa buổi chiều còn có tiết với ghi bài đột xuất nên cậu không có thời gian để sạc pin.
Thời gian của cậu và Cố Phóng Vi chênh lệch mười hai tiếng, thời gian vốn so le, nên có rất ít lần hai người online cùng một lúc.
Một tiếng "ting", cổng sạc được kết nối, điện thoại khởi động.
Cố Phóng Vi đã gọi cho cậu năm cuộc gọi nhỡ với gửi một số tin nhắn.
[Em đâu? Có đó không đấy? ]
[Máy Tính Nhỏ, em có an toàn không? nhắn lại cho anh đi.
]
[Buồn ngủ rồi, anh đi ngủ trước đi, em mở điện thoại lên thì gọi cho anh nhá.
Anh rất lo cho em.
]
Lộc Hành Ngâm nhanh chóng bấm gọi.
Vượt qua đại dương muôn trùng, cậu và Cố Phóng Vi hiếm khi gọi điện cho nhau ngoại trừ mấy ngày đầu còn ở nhà họ Hoắc.
Thật ra là vì tiền điện thoại đắt quá.
Điện thoại reo vài lần, Cố Phóng Vi trả lời: "Alo?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Anh ơi, là em.
Em không sao.
Điện thoại của em trong giờ học buổi chiều hết pin, em không kịp trả lời tin nhắn của anh."
"Còn buổi tối đâu?" Giọng nói của Cố Phóng Vi hình như mới tỉnh ngủ, khàn khàn lại lười biếng, "Em đã tan học được ba bốn giờ rồi à."
"Em đang học." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm trở nên trầm lắng, có chút thận trọng, "Tới chỗ Hoàng Phi Kiện nghe đoạn ghi