Lâm Sơ Diệp cũng cầm điện thoại lên xem, đúng là được nghỉ ba ngày thật.
Dây thần kinh căng thẳng từ tối hôm qua đến giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lập tức cầm kịch bản đứng dậy.
“Em về ngủ trước đây, ngày mai lại diễn thử.”
Phùng San San gật đầu: “Đi đi, đi đi.”
Lại không nhịn được khen Lưu Vĩnh: “Chị nói này, Lưu Vĩnh này đúng là đại cứu tinh của em mà, ông ta vừa đến đã giao vai nữ chính cho em diễn, còn chưa nói, lúc em mệt mỏi nhất chưa có thời gian điều chỉnh lại đã cho nghỉ ba ngày, đây đúng là quý nhân từ trên trời rơi xuống nha.”
Động tác thu dọn kịch bản của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, trong đầu đột nhiên có gì đó lóe lên, nhưng cô chưa kịp rõ nó là gì thì đã vụt mất rồi.
“Sao thế?” Phùng San San thấy cô hơi thất thần, lo lắng hỏi.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có gì.”
Lại không nhịn được nhìn về phía Phùng San San: “Lưu tổng này….
Lai lịch như thế nào ạ?”
Hôm nay ở lễ bấm máy cô có gặp qua ông ta, nhưng cô xác định lúc trước mình chưa từng gặp qua người này, ông ta cũng giống như không quen biết cô.
Cả ngày hôm nay bọn họ chỉ giới thiệu sơ qua với nhau thôi.
Khi đó ánh mắt của Lưu Vĩnh nhìn cô hình như còn mang theo chút đánh giá?
Lâm Sơ Diệp cẩn thận nhớ lại màn chào hỏi với Lưu Vĩnh, ánh mắt của ông ta quả thật mang theo chút đánh giá, là tò mò vì sao cô lại được phía nền tảng chỉ định sao?
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhíu mày.
Phùng San San không để ý: “Chính là ông chủ của giải trí Thanh Không đó, hóa ra hạng mục này của chúng ta là hợp tác đầu tư.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Công ty này rất có tiền sao?”
Nếu không tại sao lại đầu tư một phát thêm năm ngàn vạn được chứ?
Trong ấn tượng của cô chưa từng nghe qua tên của công ty giải trí này.
Trong lòng vẫn hoang mang, Lâm Sơ Diệp lấy điện thoại ra, mở baidu lên tra, phát hiện đến ngay cả bách khoa toàn thư cũng không có tên công ty này, những thông tin liên quan đến công ty này ở trên mạng cũng ít ỏi, thỉnh thoảng có xuất hiện ở mục hợp tác đầu tư vài bộ phim kinh phí thấp, nhưng toàn xếp ở vị trí cuối cùng, mấy bộ phim này so với mấy bộ phim cô được sắp xếp còn ít kinh phí hơn.
Nhưng công ty này và cô giống nhau, đó chính là nếu tìm kiếm trên internet sẽ không tìm ra, như thế tại sao đột nhiên lại ra tay hào phóng như vậy?
Phùng San San cũng tìm trên baidu, cũng hoang mang nhăn mày: “Công ty này có vẻ không có tiền cho lắm, chẳng lẽ gần đây gặp được ông chủ lớn nào đó, rồi bị thu mua rồi?”
Lâm Sơ Diệp nhìn vào màn hình, thông tin kinh doanh gần đây của giải trí Thanh Không cũng không có gì thay đổi, tin tức về cổ đông và ghi chép đăng ký không có gì khác lạ, công ty vẫn giống như mấy năm trước, báo cáo thường niên của công ty vẫn là bản năm ngoái, không có bất kỳ tình huống chuyển nhượng cổ phần hay bị công ty khác thu mua nào.
Cô chuyển điện thoại sang phía Phùng San San: “Không tra được gì cả.”
Phùng San San cũng không hiểu ra sao: “Chắc là….
Lưu tổng này chính là một ông chủ ngầm, trước kia chỉ là chơi đùa một chút, còn lần này thật sự là coi trọng bộ phim này của chúng ta?”
Nói xong cô cũng nhắc đến Chu Cẩn Thần: “Em xem Chu Cẩn Thần kia không phải cũng giống vậy hay sao? Bản thân anh ta không có tiền cho lắm, nhưng bố anh ta lại rất có tiền nha.”
Lâm Sơ Diệp nghi hoặc liếc cô một cái, như thế xem ra còn giải thích được.
“Hơn nữa buổi tối ngày hôm đó chính miệng Chu Cẩn Thần nói Lưu tổng đã gửi video thử vai của mọi người qua cho phía nền tảng, chứ không phải chỉ gửi mỗi cái của em, cuối cùng chính là phía nền tảng nhìn trúng em thôi.
Hôm nay em và Lưu tổng lần đầu gặp mặt, ánh mắt của ông ta không phải là vẫn luôn đánh giá em sao, rõ ràng là không biết em nhưng cũng rất ngạc nhiên, chuyện này chứng minh ông ta cũng rất bất ngờ về chuyện nền tảng chọn em không phải sao.” Phùng San San lại bổ sung.
Về mặt logic thì quả đúng là vậy.
Lâm Sơ Diệp vẫn có cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không biết là không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy quá trùng hợp rồi.
Chuyện cô thử vai rồi được đạo diễn coi trọng không phải mới lần đâu, đạo diễn vì cô mà tranh cãi với Chu Cẩn Thần cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Nhưng mỗi lần đều là đạo diễn phải thỏa hiệp, lần này đột nhiên bị đảo ngược lại khiến cô không quen.
“Con người cũng không thể cứ xui xẻo mãi được, có thể là vận may của em tới đúng lúc thôi.” Phùng San San cảm thấy không có gì kỳ lạ: “Mọi người vẫn thường nói cơ hội là dành cho người đã có sự chuẩn bị trước.
Em chuẩn bị nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên được trúng một lần cũng không có gì kỳ lạ mà.
Có thể là trùng hợp Lưu tổng có người quen bên phía nền tảng, đúng lúc tán gẫu có nhắc tới, kết quả người bên nền tảng kia cũng rất xem trọng hạng mục này, muốn tăng vốn đầu tư, liền nhét một khoản tiền vào, vừa vặn lúc này nhìn thấy video thử vai của em, hơn nữa đạo diễn và biên kịch cũng ưng em, cho nên ngay lập tức chọn em, đây không phải là chuyện bình thường sao.”
Con người đôi khi cũng phải chú ý đến may mắn một chút.
Đến khi thiên thời địa lợi nhân hòa, vận khí tự nhiên sẽ tới.
Phùng San San rất tin vào điều ấy.
Lâm Sơ Diệp nhìn thẳng ánh mắt của cô, vẫn còn hơi nghi ngờ, đương nhiên là cô tin con người thì nên có chút hy vọng vào may mắn, nhưng chưa từng nghĩ loại may mắn này sẽ rơi xuống người cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc “Chỉ cần cố gắng, những chuyện khác cứ giao cho thời gian”, mà lần này thời gian ban cho cô một kinh hỉ lớn, khiến cô có chút không tiêu hóa kịp.
“Chắc là, vận xui đã biến mất rồi.” Suy nghĩ cũng không được gì, Lâm Sơ Diệp chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Cô thu dọn đồ đạc, đứng lên: “Em về trước đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Phùng San San gật đầu: “Ừm, sau khi trở về thì ngủ bù một giấc, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Em cũng có thể hiểu là do Chu Cẩn Thần làm nhiều việc ác quá, ông trời cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lén mở cho em một cánh cửa, nhưng có nắm chắc được cơ hội này hay không là tùy thuộc vào em.”
Lâm Sơ Diệp bị cô làm cho bật cười: “Em biết rồi, đi đây.”
Một mình cô quay trở về phòng trọ.
Trong phòng hơi trống vắng, mơ hồ vẫn còn sót lại hơi thở của Ôn Tịch Viễn.
Đêm nay Ôn Tịch Viễn không qua đây, cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô.
Lâm Sơ Diệp có hơi không quen, nhưng lại giống như rất quen.
Lúc ở thành phố Ninh cô và Ôn Tịch Viễn chính là như vậy, trừ