“Ừm, vừa mới tan tầm.” Ôn Tịch Viễn nghe giọng cô vẫn còn buồn ngủ: “Mệt lắm sao?”
“Cũng không mệt lắm, vẫn còn chịu được.”
Ôn Tịch Viễn không quá yên tâm: “Em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh gọi lại cho em.”
“Không sao.” Lâm Sơ Diệp ở đầu bên kia ngáp một cái: “Lúc tôi về đã ngủ một giấc rồi, bây giờ cũng tỉnh táo hơn rồi.
Hơn nữa ngày mai cũng không phải quay phim.”
Nói đến đây, cô đột nhiên háo hức mà nói với anh một tin tốt: “Đoàn làm phim của chúng tôi được nghỉ ba ngày, ông chủ này cũng thật là có lương tâm.”
Ôn Tịch Viễn bật cười: “Tốt vậy sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ừm, đúng vậy, ông chủ có lương tâm nhất trong ngành.”
Nói xong cô lại tò mò hỏi anh: “Muộn thế này rồi anh mới tan làm sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Việc ở công ty hơi nhiều, có hơi bận một chút.”
“Ồ, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Lâm Sơ Diệp liếc nhìn thời gian, đã mười hai giờ rồi, rạng sáng nay anh dậy lúc bốn giờ, bận đến giờ này….
Tối hôm qua còn ngủ muộn như thế….
Cô nghĩ như thế, lo lắng hỏi : “Anh có muốn đi ngủ trước không? Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao, không mệt lắm.”
Lại hỏi cô: “Thế nào, đã quen với công việc chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm, rất tốt.
Cảm giác vẫn khá mới mẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tịch Viễn cười, thật ra anh cũng không có quá nhiều đề tài để tán gẫu với cô, những đề tài tán gẫu này cũng không thú vị cho lắm, nhưng điện thoại giống như có một loại ma lực nào đó, một khi đã kết nối được thì không nỡ cúp máy.
“Đúng rồi, anh đi lúc nào thế?” Lâm Sơ Diệp hỏi anh: “Cũng không báo với tôi một tiếng.”
Ôn Tịch Viễn không nghe ra giọng cô có cảm giác mất mát hay không, lúc anh rời đi là phải quay về công ty dự một cuộc họp, nhưng quả thật cũng có một chút cố ý, muốn biết thử xem lúc cô phát hiện anh không còn ở đó có đi tìm anh hay không, nhưng sự thật đã chứng minh, cô không đi tìm anh.
“Khoảng giữa trưa.” Ôn Tịch Viễn nói.
“Ồ.” Lâm Sơ Diệp nhớ lại thời gian lúc anh đi: “Hình như lúc đó là giờ ăn cơm, sao anh không ở lại ăn đã rồi hẵng đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn đồng hồ treo tường: “Hay là giờ anh qua đó đón em đi ăn khuya nhé? Coi như là bù cho bữa trưa?”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp bất giác nhìn đồng hồ: “Không cần đâu, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Anh nói giỡn thôi.
Được rồi, cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Lâm Sơ Diệp “Ừ” một tiếng: “Anh cũng ngủ sớm một chút, tôi cúp máy trước nhé?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “Ừ” trầm thấp, Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, tắt điện thoại rồi nhắm mắt một chút, sau đó ngáp dài một cái, ngồi dậy.
Lúc mới trở về cô thật sự buồn ngủ đến không chịu nổi, định thay đồ ngủ xong thì ngồi sô pha chơi điện thoại một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi, còn không kịp rửa mặt.
Lâm Sơ Diệp cào cào mái tóc dài bị rối trong lúc ngủ, ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt.
——
Ôn Tịch Viễn thấy điện thoại bị cúp, lòng bàn tay cầm di động lật tới lật lui.
Anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, đèn ở các tòa chung cư cũng đã tắt dần, ngay cả những bảng hiệu đèn nhấp nháy đầy màu sắc của các tòa nhà và trung tâm thương mại cũng chỉ còn lác đác vài chỗ, cả thành phố giống như đang dần chìm vào giấc ngủ say.
Ôn Tịch Viễn thu ánh mắt lại, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt trên đầu tủ cạnh giường, buông di động xuống, đứng dậy trở về phòng, một lúc sau thay quần áo đi ra, xoay người cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn trà rồi ra khỏi cửa.
Lâm Sơ Diệp rửa mặt xong, người đã hoàn toàn tỉnh ngủ, muốn tiếp tục ngủ bù nhưng lại sợ không ngủ được, khóe mắt liếc nhìn thấy kịch bản đang để trên bàn trà, lại không nhịn được đi tới cầm kịch bản lên xem, vừa mới cầm lên, định rằng xem một chút đến khi buồn ngủ thì tiếp tục ngủ, không ngờ chưa đợi đến khi buồn ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ “Cốc cốc cốc” nhẹ nhàng, rất có tiết tấu.
Lâm Sơ Diệp hoang mang đứng dậy, đi ra phía cửa.
“Ai thế?” Cô hỏi.
“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp của Ôn Tịch Viễn từ ngoài cửa truyền vào, động tác của Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, sau đó mở cửa ra.
Ôn Tịch Viễn mặc áo bành tô màu đen đang đứng trước cửa, tay cầm di động đang muốn đặt bên tai, thấy cô đi ra mở cửa liền cười với cô: “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Anh…..” Lâm Sơ Diệp hơi sửng sốt, nhưng trong lòng rất nhanh đã nhảy nhót vui sướng, bất giác mỉm cười: “Anh thật là muốn tới chở tôi đi ăn khuya vậy sao?”
“Ừm.” Ôn Tịch Viễn nhẹ đáp, thấy cô không nhúc nhích, chậm rãi cất di động đi.
“Vậy…..” Lâm Sơ Diệp chỉ chỉ phía sau: “Tôi vào thay quần áo trước?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô một cách nóng bỏng, khiến Lâm Sơ Diệp không tự chủ được mà chậm rãi buông lỏng cánh tay đang nắm khóa cửa ra, nhịp tim gia tốc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, không dám nhìn thẳng anh.
Ôn Tịch Viễn không nói gì, đi tới phía cô, trở tay đóng cửa lại, tay kia vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, hơi giữ chặt, sau đó cúi người hôn xuống, hơi thở gấp gáp.
Lâm Sơ Diệp ngây ra một giây, muốn đẩy anh ra, nhưng được một nửa đã dừng lại, sau đó thì không quan tâm gì nữa, vòng tay qua ôm cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại.
Hơi thở Ôn Tịch Viễn càng thêm nặng nề, dùng sức áp cô vào tường, động tác cũng dần trở nên mạnh bạo hơn.
Lâm Sơ Diệp cũng có chút nhiệt tình, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, thừa dịp hít thở liền nói khẽ với anh: “Ôn Tịch Viễn, anh biết là bây giờ tôi và anh không thể…..”
“Ừm.” Giọng nói khàn khàn của anh cắt ngang cô: “Đừng nói mấy lời mất hứng như vậy.”
“Được.” Cô nhẹ đáp.
Ôn Tịch Viễn cười cười, bàn tay nâng cằm của cô lên khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn này nhấn chìm tất cả.
Lâm Sơ Diệp phát hiện đêm nay Ôn Tịch Viễn có hơi mạnh bạo, loại mạnh bạo này khác hẳn với lần đầu tiên, lúc đó anh còn thông cảm cho lần đầu tiên của cô mà cố gắng nhẹ nhàng và kiên nhẫn, nhưng đêm nay Ôn Tịch Viễn hoàn toàn vứt bỏ mặt ôn hòa kiên nhẫn thường ngày, ngay cả một chút nhẹ nhàng cũng không có, hoàn toàn để lộ mặt mạnh mẽ cường thế, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc.
Nhưng cả quá trình đều là nhẹ nhàng vui vẻ mà đắm chìm.
Lần trước sau khi làm xong cô còn có sức nói chuyện với anh, lần này Ôn Tịch Viễn khiến cô ngay cả