Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 97


trước sau


【Phiên ngoại của Từ Tử Dương và Tiết Ninh】
Theo Tiết Ninh, cuộc hội ngộ giữa cô và Từ Tử Dương không hề lãng mạn một chút nào, ngược lại còn có hơi kỳ quái.
Lúc đó cô đang ở Bắc Thị một mình, thuê một căn nhà không hề rẻ.
Buổi chiều tối vào mùa hè, thời tiết oi bức, đúng lúc này điều hòa trong nhà Tiết Ninh lại hỏng, khiến cô phải mở hết cửa sổ ra, đứng ở trong bếp nấu cơm.
Tiết Ninh sống khá tùy ý, nhưng ở phương diện ăn uống lại cực kỳ chăm chút.

Mặc dù đồ ăn có đơn giản như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tươi ngon nóng hổi, tốt nhất là do chính mình tự tay chế biến.
Tâm trạng của Tiết Ninh khá tốt, vừa nấu ăn vừa ngâm nga hát.

Lúc múc đồ ăn ra đĩa, cô thoáng nhìn qua cửa sổ, sau đó sợ đến mức suýt nữa làm rơi đĩa.
Có một người đàn ông đứng bên ngoài cửa sổ, mái tóc dài xõa ngang vai, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô……..
Hai chân Tiết Ninh bủn rủn: “Anh anh anh……..

Anh là thứ gì thế?”
Ánh mắt người ngoài cửa dần trở nên mơ hồ, anh ta chậm rãi đưa tay lên sờ mũi, giọng nói vì bị cảm mà trở nên nặng nề hơn: “Người đó, nhìn không ra sao?”
Tiết Ninh: “Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là tôi……… Anh có việc gì sao?”
Đối phương ôm bụng một cách ngượng ngùng: “Có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Cái, cái gì?” Tiết Ninh liếc nhìn con dao cách cô không xa, điện thoại lại không mang theo bên người, bây giờ báo cảnh sát đã không còn kịp nữa, cô chỉ còn cách dùng con dao này để tự vệ thôi.
Con dao đó dùng để cắt thịt thì vẫn hơi tốn sức, không biết có thể giết người được hay không….

Lần sau nấu cơm nhất định phải bỏ điện thoại vào trong tạp dề, còn nữa phải đi đổi một con dao sắc hơn mới được!
Dây thần kinh của Tiết Ninh căng như dây đàn, toàn thân cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm dao lên đâm người kia một nhát.
Đôi mắt của đối phương lóe lên, theo Tiết Ninh thấy thì đây giống như khúc nhạc dạo của những kẻ bắt đầu làm chuyện xấu.
Anh ta ho khan một tiếng, ngại ngùng nhìn Tiết Ninh: “Ừm, cô có thể mời tôi ăn một……”
Anh ta còn chưa nói xong, Tiết Ninh đã cầm lấy con dao làm bếp với tốc độ cực nhanh, chuẩn bị lao tới.
Người kia hiển nhiên là bị dọa sợ, nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu hét: “Ăn một bữa cơm! Tôi chỉ muốn đến xin một chút cơm thôi! Không cho thì thôi, cô còn muốn giết người à! A!”
“…….” Tiết Ninh cầm dao thái đứng ở cửa, nhìn người nào đó vừa bị ngã cách đó không xa, nhất thời không biết phải nói gì, ăn cơm thì ăn cơm, lại còn làm ra bộ dạng giống như vừa mới vượt ngục ra làm cái gì, ai biết là muốn ăn cơm hay là muốn giết người đâu chứ?
Cô bước lên phía trước nhìn anh ta, đối phương vừa đứng lên, nhìn thấy cô, sợ đến mức thiếu chút nữa lại ngã xuống lại: “Cô, cô đừng kích động, tôi không có ý gì khác, chỉ là đói đến mức hồ đồ thôi, cô bỏ dao xuống trước đi được không….”
Tiết Ninh nhìn bộ dạng của anh ta có hơi đáng thương, sau đó kéo mạnh cánh tay anh ta: “Đi thôi, ăn cái gì trước đã rồi nói sau.”
Ăn một bữa cơm mà còn bị người khác cầm dao đuổi theo, Tiết Ninh có hơi áy náy.
Từ Tử Dương không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hôm nay thật là một ngày xui xẻo.
Gần đây ngày nào anh ta cũng bị đoàn phim giục bản thảo, bận đến mức đừng nói là nấu cơm, ngay cả thời gian lên mạng đặt một bữa cũng không có, đến lúc bụng kêu nhiều lần, đói đến mức choáng váng đầu óc mới miễn cưỡng tắt máy tính, đứng dậy ra bên ngoài tìm đồ ăn.
Anh ta vừa mới ra khỏi cửa thì lập tức bị mùi cơm phảng phất ngoài hành lang hấp dẫn, sau đó cứ như vậy mà đi theo mùi hương tới nhà Tiết Ninh.
Người đẹp mặc tạp dề chuột Mickey đang tất bật bận rộn trong bếp, vừa nấu ăn vừa ngâm nga hát, hình ảnh quá đẹp, cơn đói của Từ Tử Dương hoàn toàn bị kích thích, nhưng bận rộn cả ngày đến nỗi đại não vẫn chưa thể bình thường lại được, cả người cứ mơ mơ hồ hồ.
Từ Tử Dương vốn tưởng rằng phụ nữ cầm dao vào bếp lúc nào cũng dữ dằn như kịch bản mà anh ta viết, nhưng người phụ nữ cầm dao mời anh vào ăn cơm này lại khiến anh cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ, càng kỳ quái hơn chính là, người trước mắt là Tiết Ninh, là bạn học cấp hai đã mấy năm không gặp của anh.

Nhưng……..

Hình như cô không nhận ra anh.
Lúc này hai người mới bắt đầu bình tĩnh lại, nhận ra sự hiểu lầm lúc nãy.
Từ Tử Dương cũng không khách khí, người này dọa anh đến mức mất hồn mất vía thì anh cũng phải ăn thật nhiều mới được, nhưng mặc dù anh ăn nhanh, nhưng cũng không làm mất hình tượng —- phần lớn thời gian ăn đều rất tao nhã, đây là thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ, tuy rằng bộ dạng rất lôi thôi nhưng vẫn rất phóng khoáng.
Tiết Ninh ngồi một bên, cẩn thận đánh giá người trước mặt, khuôn mặt lem luốc nhìn không rõ ngũ quan nhưng vẫn cảm thấy rất quen, chỉ là cô không nhớ ra là ai nên nhíu mày.
Lúc đầu ăn cơm Từ Tử Dương không để ý đến ánh mắt đánh giá của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ nóng, vội vã giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tiết Ninh nhìn điều hòa, nói: “Thật ngại quá, điều hòa bị hỏng rồi.”
“Để tôi xem xem.” Từ Tử Dương buông đũa, không chút khách sáo bước lên ghế.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, ăn cơm của người ta rồi thì cũng phải làm cho người ta chút gì đó.

Đây cũng không phải là nhà hàng quán ăn gì, trả tiền lại càng không thích hợp.
Tiết Ninh nhìn Từ Tử Dương mà ngẩn người, cảm thấy thế giới này thật thần kỳ.

Một người xa lạ chạy đến trước cửa nhà bạn, anh ta nói muốn ăn cơm, sau đó liền đi vào ăn, ăn một nửa thì lại chạy đi sửa điều hòa cho bạn…… Người này thật là không xem mình là người ngoài mà……..
Thần kỳ nhất chính là, chỉ một lúc sau, điều hòa đã được sửa.
Tiết Ninh: “…….”
Từ Tử Dương nhảy xuống khỏi ghế trước vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Ninh, phủi phủi tay, sau đó tiếp tục ăn.
Tiết Ninh: “……..”
2.
Ngày hôm sau, lúc Tiết Ninh tan làm trở về nhà, cô thấy một anh chàng đẹp trai đứng trước cửa nhà mình, giống như là đang đợi ai đó.

Người này tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, quần bò, phong cách ăn mặc rất đơn giản nhưng lại không làm giảm đi sự đẹp trai của anh ta, hơn nữa dáng người rất được, cao cao gầy gầy, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, là kiểu người khiến cô có cảm giác an toàn, chỉ là khuôn mặt kia……
“Từ Tử Dương?” Tiết Ninh kêu một tiếng không chắc chắn.
Từ Tử Dương thấy cô thì nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đã lâu không gặp.”
Giọng đã không còn khàn như ngày hôm qua.
Tiết Ninh: “……..”
Thấy Tiết Ninh kinh ngạc, anh cười đầy ẩn ý, cầm lấy đồ trong tay Tiết Ninh: “Tôi đến giúp cô nấu cơm.”
Cảm giác không coi mình như người ngoài này rất giống vị kia ngày hôm qua, cô….
Nhìn phản ứng của Tiết Ninh, hiệu quả dường như không tệ lắm, Từ Tử Dương hơi cúi đầu xuống.
Cái gọi là hỗ trợ, cũng chỉ dừng ở việc Tiết Ninh bảo đưa cái gì thì đưa cái đó tới cho cô, Từ Tử Dương rất thông minh, nhưng ở phương diện nấu cơm này vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên có vẻ hơi kém, hơn nữa Tiết Ninh cũng sợ đầu óc anh không bình thường lại đi dọa người nữa nên đuổi anh ra phòng khách.
Từ Tử Dương từ chối, đứng dựa ở cửa bếp hỏi cô: “Ngày hôm qua không dọa cô sợ chứ?”
Tiết Ninh liếc nhìn anh: “Anh nói xem?”
Từ Tử Dương: “Cô nấu cơm rất ngon, thật đó.”
“Nhưng mà một người ăn thì chắc chắn không thú vị.”

Tiết Ninh cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Từ Tử Dương: “Chi bằng sau này để tôi ăn cùng cô.”
Tiết Ninh: “…….”
Từ Tử Dương: “Đương nhiên không thể để một mình cô chịu chi phí thức ăn được, nên tôi sẽ đi mua đồ.”
Tiết Ninh: “…….”
Từ Tử Dương: “Được rồi, chén bát cũng để tôi rửa.”
“Được…….” Tiết Ninh lấy nồi, không chút suy nghĩ đáp.
Từ Tử Dương nhanh chóng phản ứng: “Nói vậy là cô đồng ý rồi sao? Quyết định như thế nhé, hôm nay ăn xong cô viết ra những thứ ba ngày tiếp theo muốn ăn, tôi mua xong sẽ để vào tủ lạnh nhà cô.”
Tiết Ninh chớp mắt nhìn Từ Tử Dương: “Bây giờ đổi ý còn kịp không?”
Từ Tử Dương: “Nghe lời nào, có đổi cũng vô dụng thôi.”
Tiết Ninh: “……..”
Ngày hôm sau Tiết Ninh mới hiểu được cái mà Từ Tử Dương gọi là để anh rửa chén…..

Một cái máy rửa chén mới tinh ở trước mắt cô, không khó để hiểu ra.
Tiết Ninh vỗ trán, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận, để anh muốn làm gì thì làm.
Từ Tử Dương cứ như vậy xâm nhập vào cuộc sống của Tiết Ninh, nghĩ đến đây quả có chút kỳ diệu, nhưng Tiết Ninh cũng không cảm thấy có ác cảm.

Từ Tử Dương thoạt nhìn có hơi không bình thường, giống như năm đó, nhưng tính tình rất tốt, rất dịu dàng, mặc dù lâu lâu có hơi ngẩn người, nhưng Tiết Ninh hoàn toàn có thể xem thành đáng yêu.
Hơn nữa Tiết Ninh độc thân lâu năm, có người ở cùng quả thật cũng có chút thú vị, hơn nữa bộ dạng của đối phương cũng không tệ, lại là bạn học cũ, mặc dù anh chỉ đến đây để ăn cơm.
Thứ sáu, Tiết Ninh tăng ca, làm việc đến tận đêm khuya, bên ngoài trời còn đổ mưa.
Tiết Ninh lấy chiếc ô, đi trong màn mưa, mở điện thoại gửi cho Từ Tử Dương một tin nhắn, nói cô đang trên đường về.
Một lúc lâu sau Tiết Ninh mới nhận được tin nhắn trả lời của Từ

Tử Dương, tỏ vẻ đã biết, nhưng chỉ một tin nhắn đó, Tiết Ninh vẫn có thể cảm giác được khuôn mặt bất mãn kia hiện lên trước mắt mình, giống như là đang tức giận
Tiết Ninh nhíu mày.
Từ Tử Dương không tức giận, anh chỉ hơi sốt ruột, làm gì cũng không có hứng thú.

Không còn cách nào khác, Từ Tử Dương đành định ra ngoài đón Tiết Ninh, từ tiểu khu của bọn họ tới trạm xe khoảng hơn năm trăm mét, lúc Từ Tử Dương đi ra ngoài thì mới nhận ra bên ngoài trời đang đổ mưa, anh cũng lười trở về lấy ô, cứ như vậy mà đi tới trạm xe buýt, ở xa xa nhìn thấy Tiết Ninh xuống xe, mở ô ra, tâm tình của Từ Tử Dương lập tức trở nên tốt hơn một chút.
Tiết Ninh thấy Từ Tử Dương đến đón cô, cảm động nhưng không nói nên lời, anh hai à, tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng trời mưa thế này thì anh cũng phải mang ô theo chứ…..
Ngày hôm sau là thứ bảy, Từ Tử Dương vẫn chưa tới nhà cô để ăn sáng, Tiết Ninh tỏ vẻ rất kinh ngạc, sau đó tới buổi trưa, anh vẫn chưa tới, Tiết Ninh hơi hoảng.

Là một tín đồ ăn uống, anh bỏ qua cái gì thì được nhưng sẽ không bỏ cơm chứ? Huống chi nếu anh không đến ăn thì cũng phải gửi cho cô một tin nhắn mới đúng.

Người này……… không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Chỗ của Tiết Ninh có chìa khóa dự phòng của Từ Tử Dương, vì vậy nên cô lặng lẽ đi đến nhà của anh, phòng khách rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết có người đến quét dọn theo giờ.


Tiết Ninh thử đẩy cửa phòng ngủ, không khóa.

Cô đi vào, thấy Từ Tử Dương đang ngủ say trên giường, mặt đỏ bất thường, hình như đang sốt.
Tiết Ninh bước lên sờ vào trán anh, rất nóng, nghĩ đến hôm qua thằng nhãi này cứ đi trong mưa như thế tới đón cô, cô vừa đau lòng vừa áy náy, vội vàng đi giặt khăn đặt lên trán để anh giảm sốt.

Ai ngờ vừa quay người lại thì nhìn thấy bộ xương khô để trên bàn.
Tiết Ninh giật mình lùi về sau vài bước, ngã xuống giường, đè cả lên người Từ Tử Dương.
Từ Tử Dương bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang nằm trong ngực mình, anh theo bản năng ôm lấy cô, mở mắt ra thì mới biết là Tiết Ninh.
Được Tiết Ninh chủ động ôm, Từ Tử Dương cũng không rõ đây là mơ hay thực nữa, chỉ ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành: “Không sợ, không sao cả.”
“Quỷ…….

Quỷ!” Tiết Ninh chỉ vào bộ xương khô, cao giọng hét.

Mấy thứ đồ này chính là tử huyệt của cô, Tiết Ninh cô không sợ gián không sợ lưu manh, chỉ sợ quỷ.
Từ Tử Dương thành thục cầm bộ xương khô kia lên ném ra ngoài cửa sổ, sau đó trở lại giường, kéo Tiết Ninh vào trong ngực, ôm thật chặt, dịu dàng nói: “Không có quỷ, ngoan nào.”
Lúc này Tiết Ninh mới bình tĩnh lại, cũng nhận ra lúc nãy mình phản ứng có hơi quá.

Tuy rằng cô sợ mấy thứ này, nhưng không đến mức bị dọa thành như vậy, trọng điểm là bởi vì quá đột ngột, dây thần kinh của cô vốn đang căng thẳng, vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy món đồ đó, ai mà không kích động được chứ!
Chỉ là thật sự rất xấu hổ! Cũng không biết cái kia rốt cuộc là cái gì!
Tiết Ninh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bị sự mềm mại trên mặt cắt ngang.
Từ Tử Dương cúi đầu, hôn nước mắt của cô.
4.
Lúc Từ Tử Dương tỉnh dậy, không nhìn thấy đồng hồ báo thức hình bộ xương khô của mình đâu, chỉ biết bản thân không nằm mơ.

Anh cẩn thận nhớ lại cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Anh thích Tiết Ninh.
Cụ thể là thích từ khi nào thì anh không rõ lắm, có lẽ là bắt đầu từ hồi còn đi học.

Trước kia anh không rõ loại cảm giác phiền não và không nỡ từ đâu mà đến, nhưng lúc ở cùng với Tiết Ninh, tâm trạng của anh luôn thoải mái vui vẻ, bây giờ xem ra nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Đang suy nghĩ miên man thì Tiết Ninh đẩy cửa bước vào: “Anh tỉnh rồi à?”
Từ Tử Dương lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: “Cái kia, hôm nay tôi……”
“Hôm nay anh phát sốt.” Tiết Ninh đưa nhiệt kế cho anh: “Nào, đo nhiệt độ đi.”
Thấy Tiết Ninh dễ dàng giải thích tình huống, Từ Tử Dương có hơi thất vọng, thành thật nhận lấy nhiệt kế: “Hôm nay, cảm ơn cô.”
“Không có gì, đều là bạn học cũ cả.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Tiết Ninh cảm thấy sau khi nói câu này, tinh thần của Từ Tử Dương sa sút hẳn.
Lúc Từ Tử Dương chờ nhiệt kế, Tiết Ninh đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, không lâu sau đã trở lại.

Từ Tử Dương giả vờ nhìn nhiệt kế, lén nhìn cô: “Cô sao thế?”
Tiết Ninh bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, đáp: “Cấp trên giới thiệu cho tôi một người bạn trai, còn đặc biệt nhắc nhở ngày mai phải đi hẹn hò.”
“…….” Từ Tử Dương gắt gỏng.


Cấp trên bây giờ còn kiêm luôn cả bà mai luôn hay sao! Chu đáo như vậy sao không đi chết đi!
Bang! Nhiệt kế nhỏ không chịu được sức mạnh của Từ Tử Dương, gãy làm đôi.
Tiết Ninh cẩn thận thu dọn mảnh vỡ của nhiệt kế, sợ tay của Từ Tử Dương dính thủy ngân nên tỉ mỉ lau tay cho anh.

Vừa làm, Tiết Ninh lại vừa thầm mắng bản thân không có tiền đồ, cảnh này sao lại giống cung nữ đang hầu hạ hoàng đế thế không biết, hừ!
Đợi đến khi Tiết Ninh rời khỏi phòng, Từ Tử Dương mới chậm rãi mở mắt.

Anh nâng bàn tay vừa được Tiết Ninh cẩn thận lau lên hôn một cái, sau đó lại rơi vào trầm tư.
Tối đến, Tiết Ninh nhận được “quà” của Từ Tử Dương, lý do là hy vọng cô hẹn hò thành công.
Tiết Ninh rất tự tại, đợi đến khi mở món quà kia ra, nhất thời trở nên mông lung.
“Đây là cái gì?” Tiết Ninh lấy món đồ trong đó ra, đây là một miếng vải đen lớn có hình thù kỳ lạ, phía trên có những họa tiết màu vàng lấp lánh, hoa văn rất phức tạp, trông rất sang trọng: “Màn che? Khăn trải bàn?”
Từ Tử Dương vuốt cằm, bình tĩnh cười: “Quần áo.”
Tối hôm qua anh đã phải tìm kiếm khổ cực mới có thể tìm được món đồ này, sau đó lại bắt buộc đối phương phải giao vào buổi sáng ngày hôm nay.

Đoán chừng người bán hàng cũng không tìm đâu ra một tên tiêu tiền như rác dễ dàng như vậy nên lập tức nhận lời, chín giờ sáng đã được giao tới.
Tiết Ninh ngắm nghía món đồ kia cả nửa ngày: “Cái này…..

Có thể mặc thật sao? Này, quần áo này……..

là hàng hiệu sao, anh tốn bao nhiêu tiền mới tìm được cái này vậy?”
Từ Tử Dương: “Đây là tấm lòng của tôi, tiền bạc gì chứ.”
Tiết Ninh cũng không muốn đề cập đến tiền bạc, nhưng đây là đồ của nhãn hiệu lớn, vừa nhìn là biết không hề rẻ, không thể để Từ Tử Dương tiêu tiền vào món đồ này được, hơn nữa cũng không phải là cô đi hẹn hò với anh…….
Tiết Ninh gãi đầu: “Nói nhanh, rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
“Một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi.”
Tiết Ninh: “…….”
“Đây là vàng thật.” Từ Tử Dương chỉ vào họa tiết trên đó, chân thành nhìn Tiết Ninh: “Đây là tấm lòng của tôi.”
Tiết Ninh: “……..”
Cô cẩn thận hỏi anh: “Cái này……..

Cái này có thể trả lại không?”
Từ Tử Dương: “Không thể.”
Tiết Ninh: “……..”
Thấy sắc mặt Từ Tử Dương không đúng lắm, Tiết Ninh liền thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, tôi mặc, tôi mặc được chưa hả…….”
Mặc một chiếc khăn trải bàn trị giá một vạn tám đi hẹn hò, chuyện này có hơi áp lực nha.
Chỉ là cô không thể từ chối được, tuy rằng nhìn đầu óc người này có vẻ không bình thường cho lắm, nhưng đã có ý tốt mua đồ cho cô, tuy rằng loại khẩu vị này so với đầu óc còn không bình thường hơn.
Thấy Tiết Ninh thỏa hiệp, Từ Tử Dương liền cảm thấy thỏa mãn rời đi.
Cô mặc quần áo này ra cửa, đoán chừng người duy nhất cô có thể thu hút cũng chỉ có bác sĩ tâm lý.
Đương nhiên, vấn đề vẫn chỉ được giải quyết tạm thời, cái gọi là nhổ cỏ tận gốc, phải tìm được gốc của nó ở đâu.
Chính là bà mai cấp trên kia của cô!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện