Mặc dù Du Thiên Linh đồng ý cho nam nhân nhà mình đi ra ngoài, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc nam nhân nhà mình, nàng vẫn phái người đi trước giúp hắn dọn sạch chướng ngại vật trên đường, một đường hộ giá, bằng không hiện giờ con người bởi vì thiên tai mà đã sớm mất nhân tính, làm gì có người tốt chuyện tốt như vậy? Huống chi đại quân cứu tế mang theo rất nhiều vật tư cứu tế, áo lạnh, lương thực, than đá đều có, không biết bao nhiêu người đang đỏ mắt muốn tranh cướp , nếu nói một đường thuận lợi chính là người si nói mộng.
Nhưng hiện nay Du Thiên Linh cũng không phải người không hiểu chuyện, nếu nam nhân nhà nàng một mực muốn làm đại sự, nàng sẽ thành toàn cho hắn, ngoài sáng không nhúng tay, nhưng nàng vẫn ngầm giúp đỡ, còn có thể khiến hắn cảm thấy năng lực của bản thân cực kỳ mạnh, quét ngang mọi thứ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?
Tin tức Du Thiên Linh viết rất đơn giản, nàng chỉ nói với Thời Hoài Kim rằng nàng phát giác ra trong đám người lên đường cùng hắn có gian tế, cho nên nàng mới phái một nhóm người khác tới cho hắn sai phái, bảo hắn yên tâm dùng người.
Kỳ thật Du Thiên Linh đã sớm chuẩn bị tốt, nàng dặn dò tên “dẫn đầu sơn phỉ” kia chờ tới khi Thời Hoài Kim gặp nạn mới được hiện thân, lại mang thư tín tự tay nàng viết giao cho Phò mã, sau đó mượn cơ hội đi theo bên người Phò mã ,một đường bảo hộ.
Sau khi Thời Hoài Kim xem xong mảnh thư tín đó liền âm thầm tiêu hủy, hắn vuốt hình thêu trên bao tay nhịn không được bật cười.
Rõ ràng nàng không yên tâm về hắn, phái người một đường đi theo hắn, âm thầm giúp hắn, lại còn muốn che che dấu dấu.
Nếu hắn không biết trong đại quân cứu tế này người nào có thể dùng, người nào không thể dùng, vậy hắn dứt khoát không cần đi cứu tế rồi.
Kỳ thật nàng không cần làm như vậy, hắn thật sự không phải phải người muốn dành được công trạng, lại càng không để bụng cái gì mà “Tôn nghiêm” của nam nhân, có tức phụ che chở hắn, đấy là chuyện người khác cầu còn không được , hắn cao hứng còn không kịp, sao nỡ ngại nàng nhiều chuyện.
“Hoài Kim, huynh cười cái gì thế? Bị đông lạnh đến ngu rồi?” Chung Lâm vừa đi vừa nhảy, hai chân đều sắp đông lạnh thành khối băng, thật không biết Thời Hoài Kim có chuyện gì buồn cười, “Tê, đông chết ta, đi mau!” Dứt lời lôi kéo Thời Hoài Kim vừa chạy vừa nhảy.
Đi bằng đường băng xác thật chính là diệu kế, lại không phải vòng đi xa, nhưng so với việc đi trên mặt đất thì thật sự lạnh hơn quá nhiều, chỉ cần thoáng dừng lại lâu hơn một chút thì lòng bàn chân sẽ đông cứng giống băng, chỉ có thể vừa đi vừa dậm chân.
Đoàn người đi rất nhanh, trời càng tối thời tiết sẽ càng trở nên rét lạnh, trước khi trời tối đoàn người phải tìm được một chỗ ấm áp để đặt chân.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống dưới, bởi vì lúc trước trì hoãn để đi tìm đường, vì thế thời điểm trời tối đen rồi đoàn người vẫn chưa ra khỏi núi Đồ Luân, tối nay sợ rằng phải qua đêm trong núi.
“Ai! Phò mã gia! Phía trước có một hang động, tối nay chúng ta liền đặt chân ở chỗ này đi!” thủ lĩnh sơn phỉ đứng từ xa vẫy tay với hắn.
Mọi người nghe tiếng đi qua, xác thật có một hang động, hơn nữa cực kỳ to và sâu, có thể chứa được nguyên một đám người bọn họ.
Đám sơn phỉ có vẻ phi thường nhiệt tình, không cần nói thêm cái gì, bọn họ đã chủ động đi ra ngoài tìm cỏ khô để nhóm lửa sưởi ấm, khiến cho bên trong hang động dần dần ấm áp lên, rồi sau đó nhóm người lại bắc nồi nấu cơm, không lâu sau trong tay mỗi người đều có một chén canh nóng, có thể nói là chu đáo mọi mặt.
Dương thị lang nâng bát canh nóng mà nước mắt cũng muốn chảy xuống , hắn là người chưa từng chịu khổ , dọc theo đường đi hắn phải đi theo Phò mã chịu cảnh màn trời chiếu đất liên tục, lại còn không có người hầu hạ, nhận hết mọi đau khổ, được đám sơn phỉ cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ như vậy, sao hắn có thể không một chút rung động? Không khỏi vừa uống canh vừa nói chuyện phiếm cùng tên thủ lĩnh sơn phỉ.
Tên dẫn đầu đám sơn phỉ này cũng không phải là người trong quân Du Thiên Linh, mà là bằng hữu chơi cùng Du Thiên Linh khi còn bé ở Bắc Cương, tên là Tôn Toàn, hắn vừa lớn lên liền đi lang bạt trên giang hồ, trên người đều là khí chất giang hồ, cho nên ở trước mặt Dương thị lang hắn cũng không dễ dàng bị lộ tẩy.
Bóng đêm bao trùm, đám người Dương thị lang đi nghỉ tạm, Thời Hoài Kim tự tay viết thư nhà cho Du Thiên Linh, kỳ thật nói là thư nhà, nhưng thật ra là nhật ký, bởi vì lúc này không ai có thể giúp hắn truyền tin, nhưng hắn lại muốn Du Thiên Linh có thể biết được mỗi một ngày hắn đều làm những gì, giống như nàng đang ở bên cạnh hắn, hắn muốn dùng phương thức này đối thoại với nàng, ngày nào đó trở về hắn sẽ đưa cho nàng xem.
Tôn Toàn ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng khuỷu tay thọc thọc Thời Hoài Kim, có chút khó tiêu nói: “Huynh được lắm, ngay