Đại bộ phận các huyện thành ở Lục Châu đều bị thiên tai tàn phá nghiêm trọng, cho dù mặc xiêm y dày nặng đến cỡ nào cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấm đến tận xương.
Đi vào địa phận nơi này Thời Hoài Kim nhìn thấy có rất nhiều người bị đông chết một cách thảm thiết ở trên đường, xác người bị đông chết không phân hủy, vẫn còn duy trì nét mặt thảm thiết khi chết, biểu tình giãy giụa muốn sống nhưng không được, trong ánh mắt mở to là tuyệt vọng cùng bất lực, thật khiến người nhìn sợ hãi.
Thời Hoài Kim đã từng tưởng tượng ra thảm cảnh nơi này, nhưng lại không chấn động như chính mắt hắn nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái thôi hắn đã không thể đành lòng nhìn tiếp.
Ngay cả Dương thị lang thay chủ tử tới gom tiền nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, lão nhân che chở tiểu hài tử lấy xiêm trên người mình che chắn cho tiểu hài tử, tráng niên nam nữ mặc xiêm y đơn bạc ôm nhau, , nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Hắn không khỏi oán giận nói: “Người đông chết ở ven đường, tri châu Lục Châu đều mặc kệ sao?”
Tôn Toàn hít hít cái mũi, nói: “số người bị đông chết ở Lục Châu nhiều không đếm xuể, người sống đều không có chỗ an trí, huống chi những người chết đó đều là người nghèo.
”
Người chết đều là người nghèo, còn những người thoáng có chút tiền tài đều dùng hết của cải để bảo toàn tính mạng, thiên tai trước mặt, nhân tính xói mòn, không còn chút thiện lương nào đáng nói.
Đám người Thời Hoài Kim tới huyện Bi, người đến tiếp đón đội ngũ chính là tri châu Lục Châu Thiệu cảnh, Thiệu Cảnh biết được đại quân cứu tế không đi đường chính thì nóng lòng như lửa đốt, vừa thấy đám người Thời Hoài Kim hắn lập tức bước lên đón: “Phò mã gia giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong rằng Phò mã gia thứ tội! Vốn dĩ hạ quan đã sắp xếp tốt người đi tiếp đón Phò mã gia, nhưng lại không biết Phò mã đi đường nhỏ, một đường này Phò mã đi có thuận lợi hay không?”
Tôn Toàn cố ý dẫn bọn họ đi bằng con đường nhỏ kia, đường lớn đã sớm được người dọn sạch sạch sẽ, cho dù là thiên tai trước mặt, tri châu cũng không muốn đại thần kinh thành xuống dưới nhìn thấy nơi mình cai quản không chu toàn, ven đường đều là xác người đông chết, nhưng hắn ta vẫn muốn tạo nên cảnh tượng thái bình, để đại thần triều đình nhìn sẽ biết tình trạng không nghiêm trọng như vậy.
Thời Hoài Kim làm bộ không biết, hỏi tình huống tri châu Lục Châu: “Không biết hiện nay tình hình thiên tai như thế nào?”
Thiệu Cảnh mời hắn đi vào trong thành: “Bên ngoài trời giá rét, Phò mã một đường tới nơi này thật sự vất vả, thỉnh Phò mã theo hạ quan trở về nha môn uống ngụm trà nóng rồi nói chuyện.
”
Thời Hoài Kim nghe vậy gật đầu, đi theo hắn quay trở về nha môn, chờ sắp xếp mọi việc một cách thỏa đáng, Thiệu cảnh mới nhất nhất khai báo tình huống khu vực chịu thiên tai, số người chết, cũng như là đội ngũ được hắn cử đi cứu tế, có thể nói là một vị quan phụ mẫu tận chức tận trách.
Thiệu cảnh thở dài nói: “Lần này thiên tai thật sự nghiêm trọng, mặc dù hạ quan đã hạ lệnh mở kho phát lương, nhưng Lục Châu nhiều người như vậy, mười mấy huyện, cho dù nhiều lương thực cũng không đủ phân chia, đến khi rơi vào đường cùng chỉ có thể thỉnh triều đình chi viện.
”
Thời Hoài Kim gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, giao vật tư cứu tế cho ông ta: “Mau chóng sắp xếp để bá tánh được ăn no mặc ấm càng sớm càng tốt.
”
Thiệu cảnh tiếp nhận sau đó lập tức sắp xếp người đi làm, tách vật tư cứu tế ra đưa về mấy quận huyện.
Chỉ là dân cư Lục Châu đông đảo, những vật tư cứu tế đó chỉ như muối bỏ biển, kiên trì không được mấy ngày, Thời Hoài Kim hỏi: “ Trong địa bàn Lục Châu không có nhà nào dự trữ lương thực sao?.
”
Thiệu Cảnh thận trọng bẩm báo: “Theo hạ quan biết, xác thật có mấy hộ có kho lương dự trữ, chỉ là bọn họ nói dối hạ quan là không có, sau đó lén lút bán lương thực với giá cao , hạ quan làm quan phụ mẫu một phương, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không có biện pháp tới cửa cướp đoạt, thật sự là không tìm được cách nào khả thi.
”
Thời Hoài Kim trầm tư nửa ngày mới nói: “Xác thật không có đạo lý tới cửa cướp đoạt, lần này ta đến cứu tế có mang theo một ít ngân lượng, vốn dĩ dùng để sử dụng trùng tu sau thiên tai, nhưng hiện nay mạng sống bá tánh quan trọng hơn, trước tiên cứ lấy số ngân lượng đó đi mua lương thực, nếu không đủ ta sẽ gửi thư về triều đình xin cứu tế, còn chuyện trùng tu sau thiên tai về sau lại nói.
”
Thiệu Cảnh nghe vậy cảm động không thôi, quỳ lạy nói: “Đại ân đại đức của triều đình, bá tánh Lục Châu suốt đời khó quên! Hạ quan thay bá tánh cảm tạ Phò mã gia.
”
Thời Hoài Kim đứng dậy dìu hắn đứng lên, ôn hòa nói: “Đều vì con dân Đại Du, ngươi mau đi làm đi.
”
Thiệu Cảnh đứng dậy, vẫn là bộ dáng cảm động rơi nước mắt: “Vậy Phò mã cùng vài vị khâm sai đại nhân một đường mệt nhọc trước tiên hãy đi nghỉ ngơi , hạ quan lập tức đi sắp xếp.
”
Thời Hoài Kim gật đầu cho phép, Thiệu cảnh phân phó người khác tới chuẩn bị chỗ ở cho đám người Thời Hoài Kim sau đó hắn nhanh chóng rời đi, hắn vừa rời khỏi Thời Hoài Kim liền nói với Dương thị lang: “Dương đại nhân, hôm nay nghỉ tạm một ngày, ngày mai chúng ta sẽ đi thị sát việc cứu