Chuyện khẩn cấp nhất trước mắt vẫn là hôn sự của Du Thiên Linh.
Tuy rằng hôn sự của công chúa có một bộ phận đặc biệt lo toan, nhưng của hồi môn, giá y, trang sức gì đó hay những việc quan trọng thì phải tự mình xem qua rồi quyết định.
Tuy nhiên Du Thiên Linh đối với hôn sự của chính mình căn bản cũng không để bụng, càng không nhọc lòng lo liệu mấy thứ này.
Mấy ngày gần đây , ban ngày nàng xử lý chính sự, ban đêm hồi cung, sẽ tự giác đi Lâm Hoa Điện thăm Thời Hoài Kim.
Bởi vì thái y ra sức, cung nhân hầu hạ chu đáo, sức khỏe của Thời Hoài Kim đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, thời điểm nàng tới thăm, hắn sẽ pha trà nấu rượu cùng nàng phẩm trà, có khi còn đích thân làm vài món ăn sáng, từng ngày trôi qua cuộc sống của nàng đã tinh tế hơn trước kia nhiều.
Du Thiên Linh nghĩ chuyện hôn sự này có một nửa là trách nhiệm của Thời Hoài Kim, mắt thấy thân mình hắn đã tốt hơn, liền vẫy tay nói: “Đều cầm đi cho Phò mã xem, Phò mã nói được là được!”
Cung nhân đưa giá y tới vừa nghe đều kinh sợ, là ngài gả chồng hay là Phò mã gả chồng a? Những thứ này mang đến cho Phò mã định đoạt?
Lúc Thời Hoài Kim thấy cung nhân trình lên mũ áo, giá y cùng với trang sức, cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Đây là?”
“Công chúa điện hạ lệnh nô tỳ đem những thứ này đưa tới cho Phò mã, thỉnh Phò mã định đoạt.”
Tân nương gả ra ngoài muốn tân lang tới định đoạt mọi việc, có thể nói trước đây chưa từng có ai như vậy!
Nhưng Thời Hoài Kim là nam nhân hàng thật giá thật , đối với chuyện này đương nhiên cũng không thành thạo, càng không biết Du Thiên Linh yêu thích thứ gì, muốn hắn phải định đoạt như thế nào?
“Công chúa điện hạ thật sự nói như vậy? Hoàng Hậu nương nương đâu?”
Cả nhà Du thị này tất cả đều phủi tay giao cho mọi việc cho thủ quỹ, có thể mượn tay người khác tay, tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ: “Hoàng Hậu nương nương để công chúa làm chủ, công chúa thỉnh Phò mã định đoạt.”
Được rồi, công việc này không muốn nhận cũng phải nhận.
Thời Hoài Kim gật đầu: “Trước cứ để đấy đi, chờ ta xem qua một lượt, sau đó sẽ định đoạt.”
Cung nhân nối đuôi nhau đưa những đồ vật cần thiết của công chúa cùng những thứ chuẩn bị cho hôn sự vào trong phòng Phò mã, cả căn phòng bị lấp đầy.
Đám người đi rồi, Thời Hoài Kim nhìn một phòng toàn đồ vật thì có chút hoảng hốt, ít ngày nữa người phải gả ra ngoài là hắn đi?
Thời Hoài Kim chọn lựa, xem xét trong chốc lát cũng không có chủ ý gì, gọi Trần Khiêm lại đây: “Trần phó tướng, ngươi có biết ngày thường công chúa yêu thích thứ gì hay không?”
Trần Khiêm không chút suy nghĩ nói: “Uống rượu ăn thịt, cưỡi ngựa đánh người, đi …… Săn thú.” Hắn vừa nói xong liền ngậm chặt miệng, trên trán có một giọt mồ hôi rơi xuống.
Thời Hoài Kim trầm mặc không lên tiếng liếc mắt nhìn hắn một cái, một lát sau mới cười nói: “Ta không muốn hỏi những chuyện đó, chỉ là muốn biết công chúa yêu thích dạng trang sức gì, đẹp đẽ quý giá, hay thanh lịch?” Công chúa xuất giá, xiêm y một năm bốn mùa cùng trang sức đều được chuẩn bị đi kèm theo của hồi môn, thật sự là một chuyện khá phiền toái.
Từ trước đến nay , ở Bắc Cương , Trần Khiêm chưa bao giờ thấy chủ tử bọn họ chải chuốt trang điểm, ngẫu nhiên có trang điểm chải chuốt thì cũng do ba vị tẩu tẩu nàng thu xếp: “Thuộc hạ không biết.” Nói xong, hắn lại cảm thấy hình như mình có chút có lệ, lại bỏ thêm một câu, “Phò mã có thể đi hỏi ba vị Vương phi.”
Hắn một Phò mã còn chưa thành thân, sao có thể mạo muội đi gặp ba vị Vương phi? Thời Hoài Kim thở dài, xem ra chỉ có thể chọn trước mấy món đồ xinh đẹp, chờ buổi tối Du Thiên Linh tới lại để nàng xem qua, tốt xấu gì cũng phải đưa ra một loại kiểu dáng, để hắn giúp nàng chọn lựa những thứ khác.
Buổi tối, Du Thiên Linh tới đây dùng bữa tối, Thời Hoài Kim đã sớm hiểu rõ khẩu vị của nàng, canh sâm cùng đồ ăn trên bàn đều là những món nàng thích.
Du Thiên Linh tâm thô, căn bản không phát hiện thức ăn mỗi ngày đều có sự biến hóa , nàng chỉ cảm thấy từ lúc tới điện của Hoài Kim dùng bữa tối, nàng ăn uống tốt hơn không ít, người cũng béo hơn một vòng.
Ăn uống no đủ, Du Thiên Linh sờ sờ bụng: “Quả nhiên có mỹ nhân ngồi cạnh, mới có thể ăn uống ngon miệng, mỗi lần đến nơi này của huynh dùng bữa ta đều ăn no căng bụng.”
Du Thiên Linh thích gọi hắn là mỹ nhân, mới đầu Thời Hoài Kim có chút không thích ứng, nhưng dần dà cũng tùy nàng : “Rượu đủ cơm no không nên đi nghỉ ngay lập tức, không bằng ra bên ngoài dạo đi dạo một chút.”
Hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu), mỹ nhân trong ngực, đương nhiên là tốt.
Du Thiên Linh đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài, lại duỗi tay ôm lấy đầu vai hắn: “Như thế xem ra, bệnh của huynh đã tốt hơn không ít.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh tráng, làn da sáng như bạch ngọc, không có nửa phần tì vết, thế gian này tại sao lại có nam nhân tinh xảo như vậy?
Cung nhân đều đứng rất xa, bốn phía cực yên tĩnh, Thời Hoài Kim có thể nghe được tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của Du Thiên Linh, dường như hơi thở của nàng trở nên nóng rực đều bởi vì khoảng cách giữa hai người quá thân cận, phun trên cổ hắn, khiến cả người của hắn theo hơi thở kia có chút nóng rực lên.
“Có điện hạ quan tâm, bệnh của ta đương nhiên sẽ tốt nhanh……”
Du Thiên Linh không nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói, nàng hít mũi ngửi ngửi mùi hương trên người hắn: “Tại sao lúc nào trên người huynh cũng có một mùi thơm ngào ngạt, huynh dùng hương liệu sao? Mùi thật thơm.”
Chóp mũi của nàng trong lúc vô tình đụng chạm ở cần cổ hắn, ngứa, yết hầu Thời Hoài Kim căng thẳng, nửa ngày sau mới trả lời: “Từ nhỏ ta đã dùng dược hàng ngày, trên người luôn kéo theo một mùi thuốc không tan, lúc tổ phụ ta còn tại thế, ông đã cho người đi tìm một loại huân hương có thể che dấu được mùi thuốc trên người ta, nếu điện hạ thích, ta có thể viết công thức cho điện hạ.”
Du Thiên Linh mỉm cười với hắn, mang theo vài phần ngả ngớn nói: “Không cần, về sau chỉ cần ngửi mùi hương trên người huynh là đủ rồi.” Dứt lời lại ghé vào cần cổ hắn ngửi ngửi, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra, cả giận nói “Tại sao luôn gọi ta là điện hạ?”
Sau chuyện ở vọng lâu, đây là lần thứ hai Du Thiên Linh thân cận hắn.
Thời điểm nàng không thân cận , Thời Hoài Kim uốn lưỡi như rồng, luôn nói những lời nói có thể thu hồi, nhưng khi nàng vừa thân cận, yết hầu hắn liền căng chặt, ăn nói có chút vụng về.
Du Thiên Linh híp mắt nhìn hắn, thấy cổ họng hắn lên xuống, bộ dáng có chút khẩn trương, đột nhiên cười: “Không sao, huynh vui vẻ là được rồi.” Dứt lời buông lỏng hắn ra.
Lúc này Thời Hoài Kim mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Điện hạ, hôm nay ta chọn mấy thứ tơ lụa cùng trang sức, muốn thỉnh điện hạ xem qua, nhìn xem có hợp tâm ý của ngài hay không.”
Du Thiên Linh không cảm thấy hứng thú: “Mấy đồ vật này huynh cứ tùy tiện chọn là được rồi.”
“Nhưng những cái đó dù sao cũng là xiêm y điện hạ sẽ mặc hằng ngày, không thể chỉ mình ta thích là được, vẫn nên hợp ý điện hạ mới đúng.”
Du Thiên Linh nhíu mày nói: “Dù sao cũng dùng để cho người khác ngắm, đâu phải chỉ mình ta xem, ta sao có thể nhìn ra đẹp hay không đẹp?” Nàng nói đến điều này, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Thời Hoài Kim, trong mắt nhiều hơn một tia do dự, “Không bằng…… Huynh mặc cho ta xem đi, như vậy chẳng phải ta sẽ biết cái nào đẹp hơn hay sao?”
Xiêm y và trang sức của nữ tử làm sao nam nhân có thể mặc, đây không phải cố ý muốn nhục nhã hắn sao?
Thời Hoài Kim có chút kinh ngạc nhìn về phía Du Thiên Linh, trong mắt nàng tuy có chút không nắm chắc, nhưng Thời Hoài Kim biết nàng không cố ý muốn vũ nhục hắn, nàng chỉ không câu nệ tiểu tiết, không coi mấy chuyện này như chuyện quan trọng mà thôi.
“Điện hạ muốn nhìn?”
Du Thiên Linh gật đầu, hứng thú nói: “Muốn nhìn, huynh mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Tuy rằng Thời Hoài Kim không