Du Thiên Linh đã mấy ngày không đi Lâm Hoa Điện, cũng không phải nàng ghét bỏ Thời Hoài Kim, chỉ là nàng không có biện pháp khống chế tốt biểu cảm của chính mình, sợ Thời Hoài Kim nhìn thấy, sẽ cảm thấy mặt mũi bị đem đi quét rác.
Đã nhiều ngày nay nàng luôn tự an ủi mình, rốt cuộc thế gian này cũng không có người nào thập toàn thập mỹ, Thời Hoài Kim đã là người tốt nhất nàng gặp được từ trước đến giờ, về chuyện giường chiếu chỉ là việc nhỏ, rốt cuộc cuộc sống sinh hoạt vẫn phải xem ở con người.
Du Thiên Linh khẽ rón rén bước vào Lâm Hoa Điện, cung nhân quét sân vừa thấy nàng, lập tức hô: “Công chúa điện hạ!”
Vốn dĩ Du Thiên Linh muốn nhìn lén Thời Hoài Kim xem tâm tình mấy ngày nay của hắn thế nào, vừa nghe thấy tiếng hô nàng thiếu chút nữa muốn xé miệng tên nô tài này ra.
Thời Hoài Kim nghe tin ra nghênh đón nàng, y phục màu tuyết trắng khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, ý cười trên mặt vẫn nhẹ nhàng như nước: “Điện hạ tới dùng bữa tối? Để ta phân phó phòng bếp làm thêm mấy món ăn.”
Du Thiên Linh thấy sắc mặt hắn bình thường, mới thoáng nhẹ nhõm, nàng sờ mũi nói: “Đúng vậy, trước đó vài ngày công việc bận rộn, ta cũng không rảnh rỗi đến nơi này của huynh, mới qua mấy ngày mà đã gầy rồi.”
Cách giải thích này đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Thời Hoài Kim cũng không chọc thủng lời nói dối đó: “Ta nghe Trần phó tướng nói.
Điện hạ cảm thấy đồ ăn nơi này của ta ngon miệng, kỳ thật có thể phái người truyền lời lại đây, ta nhờ Trần phó tướng đưa đến quân doanh cho điện hạ, cũng không cần điện hạ phải tới đây lúc bận rộn như vậy.”
Nhìn xem , Phò mã của nàng hiểu lòng người cỡ nào, nhưng nàng lại bởi vì mấy việc nhỏ nhặt kia mà mấy ngày không tới gặp hắn.
Trong lòng Du Thiên Linh cảm thấy áy náy, dường như muốn lấy lòng nói: “Có huynh ở bên cạnh ta mới thấy đồ ăn ngon miệng, cho dù bận thì ta vẫn là muốn tới.”
Thời Hoài Kim cùng nàng đi vào nhà, lấy ra mấy bao giấy đựng đồ ăn đưa cho nàng: “Nghe Trần phó tướng nói, điện hạ bận rộn đã nhiều ngày , ngay cả cơm cũng không kịp ăn, ta nhàn rỗi không có việc gì liền cùng cung nhân phơi một ít trái cây làm mứt quả, điện hạ có thể mang theo bên người, thời điểm đói bụng ăn đỡ cũng tốt, chớ để mình bị đói lả.”
Du Thiên Linh mở một bao ra, chọn một khối bỏ vào trong miệng, giòn giòn ngọt ngọt, do chính tay nam nhân của nàng làm, trong lòng có một loại tư vị không thể nói bằng lời.
“Chắc chắn ta sẽ mang theo bên người.”
Thời Hoài Kim rót cho nàng chén trà: “Mứt quả này cũng chỉ có thể cứu đói tạm thời, điện hạ vẫn nên ăn những món ăn nóng.
Kỳ thật ta nghĩ muốn đưa đến cho điện hạ, chỉ là địa bàn trong quân trọng yếu ta cũng không dám tự tiện bước vào, điện hạ cần phải tự mình bảo trọng.”
Du Thiên Linh cảm thấy đó không phải vấn đề quan trọng, từ bên hông cởi xuống lệnh bài của mình đưa cho hắn: “Cầm lấy cái này, huynh có thể tùy thời vào quân doanh gặp ta.”
Thời Hoài Kim không nhận: “Cái này quá quý trọng, ta cũng không thể xuất cung, vẫn là thôi đi……”
Du Thiên Linh nhét vào trong tay hắn: “Có gì mà không thể, ta lại không giam lỏng huynh, huynh muốn xuất cung , tùy thời đều có thể xuất cung.” Bên ngoài những người muốn gây bất lợi với hắn đều bị nàng thanh trừ sạch sẽ, đương nhiên xuất cung sẽ không sao.
Nghe vậy Thời Hoài Kim cũng không từ chối nữa, tiếp nhận cất vào trong ngực, việc này liền trôi qua.
Chỉ là sau đó cung nhân lại hỏi Du Thiên Linh về yêu cầu của nàng đối với áo cưới, nàng chỉ có thể —— chạy trốn.
*
Từ khi Du Thiên Linh về kinh , nàng bận rộn tiếp quản binh quyền trong kinh thành lại thêm việc luyện binh, thường thường, sau khi hạ triều nàng sẽ đến quân doanh đang đóng quân ở ngoại thành trước, vừa đi là cả ngày, thời điểm bận rộn xác thật quên mất việc ăn cơm.
Sau đó từ lúc Thời Hoài Kim cầm lệnh bài của nàng, mỗi ngày đúng giờ sẽ đưa hai bữa cơm trưa tối tới đây cho nàng, ăn xong bữa tối, hai người sẽ cùng nhau hồi cung.
Du Thiên Linh cảm thấy một ngày được ăn đầy đủ ba bữa cơm, thật là tinh xảo tuyệt vời.
Có nam nhân và không có nam nhân đúng là không giống nhau.
Hôm nay, Thời Hoài Kim lại mang cơm trưa tới đây, Du Thiên Linh đang nghị sự bên trong lều lớn, hắn không tiện quấy rầy, liền đi đến quân trướng (là túp lều vải trong quân đội )của nàng ngồi chờ.
Thời Hoài Kim đặt hộp đồ ăn xuống bàn, đưa mắt nhìn khắp nơi, lúc trước hắn tới đều chỉ bồi nàng dùng bữa, vẫn chưa từng nhìn kỹ quân trướng của nàng.
Quân trướng của nàng không khác gì quân trướng của những vị tướng quân khác, cũng không có mấy món đồ nhỏ của nữ tử, nhưng thật ra các loại đao kiếm lại treo rất nhiều, còn có không ít da thú.
Còn có một tấm da gấu đen được treo ở trên tường nhìn rất chói mắt, đầu và móng vuốt vẫn còn đó, có thể thấy được lúc nó còn sống có bao nhiêu uy mãnh.
Chắc hẳn những thứ này đều là vật phẩm nàng săn được, nữ tử như Du Thiên Linh, từ nhỏ đã được trải nghiệm rất nhiều.
Không giống như hắn lớn lên từ hậu trạch, những chuyện từng chứng kiến cũng chỉ gói gọn trên địa bàn nhỏ bé kia.
“Công tử, Đại tướng quân không ở trong trướng, ngài không thể đi vào.”
“Nếu điện hạ không ở đây, ta đi vào ngồi chờ nàng là được rồi, ngày xưa không thấy các ngươi ngăn cản ta, chẳng lẽ điện hạ trốn ở bên trong không dám gặp ta?”
“Công tử không thể đi vào.”
Âm thanh ồn ào bên ngoài, tất nhiên Thời Hoài Kim đã nghe được, do dự một lát , hắn vẫn đi ra: “Làm sao vậy?”
Hướng Trạch đang bị ngăn cản, chợt thấy một nam tử bước ra từ quân trướng của Du Thiên Linh thì có chút sửng sốt, lại nhìn kỹ người, dung mạo tựa trăng rằm, quanh người như tỏa ra một tầng tiên khí mờ mịt.
“Vị này là Phò mã?”
Thời Hoài Kim cũng đang ngầm đánh giá.
Nam tử trước mặt, chính là một mỹ nam tử hiếm có, trên người mặc một thân trường bào to rộng, để lộ nửa ngực, có chút phong lưu, vừa nhìn liền biết không phải người trong quân.
“Đúng vậy, xin hỏi các hạ là?”
Hướng Trạch lộ ra thần sắc hiểu rõ vài phần, chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ Liễu Phi Tiên, gặp qua Phò mã.
Nếu Phò mã ở chỗ này, tại hạ liền cáo lui trước.” Dứt lời cặp mắt phượng phong lưu kia hơi nheo lại, cũng không chờ Thời Hoài Kim đáp lời đã nâng chân rời khỏi.
Thời Hoài Kim gọi hắn lại: “Nếu các hạ có chuyện quan trọng, không bằng tiến vào trong trướng ngồi chờ, một lát nữa điện hạ sẽ trở về .”
Hướng Trạch xoay một nửa người lại, đuôi áo bào thêu khổng tước dị thường chói mắt: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, lần sau nói cũng được.
Phò mã, cáo từ.” Nói xong nhanh chóng rời đi, bộ dáng rời đi kia cũng kiêu ngạo tựa khổng tước.
Thời Hoài Kim hỏi binh lính canh trướng: “Đây là ai?”
Binh lính chỉ trả lời một câu: “Liễu công tử.” Một lời dư thừa cũng không nói.
Thời Hoài Kim biết có hỏi cũng không hỏi ra cái gì, liền quay trở về trướng, không bao lâu sau, Du Thiên Linh trở lại, hắn nghe thấy binh lính bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo: “Đại tướng quân, vừa rồi có Liễu công tử tới, thấy Phò mã ở trong lều nên lại rời đi.”
Du Thiên Linh không cho là