Từ trước đến nay tính tình Du Thiên Linh nói là làm , ngay ngày hôm sau nàng đến kho binh khí chọn mấy cây cung tốt, lại điều chỉnh thử từng cái, không ai có thể nói nàng không tận tâm.
Nhưng nàng vẫn không hài lòng: “Mấy cây cung này bộ dáng đều quá bình thường.” Căn bản không xứng với dung mạo hoa mỹ của Phò mã nhà nàng.
Tư kho đứng cạnh nàng, nghe vậy nói: “Điện hạ, những cây cung tốt nhất thiên hạ đều ở chỗ này, nếu ngài cảm thấy không hài lòng, không bằng tìm một vị đại sư đặt làm một cây cung theo ý mình, tất nhiên cây cung đặt theo yêu cầu sẽ không thể chê được.”
Du Thiên Linh cảm thấy đây cũng là một biện pháp, nàng hỏi hắn : “Trong kinh thành có đại sư nào?”
Tư kho thân thiện nói: “Ngài cũng không cần tìm ở đâu xa, Công Bộ có vị Dung đại nhân, tay nghề được ca tụng như một cái địa đạo, bảo đảm có thể chế ra cung tên khiến điện hạ ngài vừa lòng, chỉ là hiện nay ông ấy không ở trong kinh, đi Việt Châu học hỏi kĩ thuật ở nơi đó, qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở về.”
Du Thiên Linh nghe vậy gật đầu: “Được, không vội, chờ hắn trở về lại nói.
Mấy thứ này ta cầm đi trước, chọn xong rồi sẽ sai người mang đồ thừa trả về cho ngươi.”
Tư kho khom lưng cúi đầu nói: “Không vội không vội, điện hạ cứ việc cầm đi, có thể được điện hạ thưởng thức tốt hơn so với việc chúng chỉ nằm một góc trong kho.” Cho dù ngài dọn toàn bộ binh khí trong kho đi, cũng không ai dám nói nửa chữ không !
Du Thiên Linh nhướng mày, vỗ vai hắn: “Nói hay lắm, có tiền đồ.”
Tư kho a dua cười, cung cung kính kính tiễn vị “Diêm Vương sống” đi, khi đám người nhìn không thấy người đâu mới nhớ tới một chuyện.
Vị Dung đại nhân kia tính tình có chút kỳ quái, đừng để đến lúc đó hầu hạ không tốt vị chủ tử này, cuối cùng lại rơi vào kết cục biến khéo thành vụng, vậy thì có phải hắn chỉ dẫn sai rồi không.
Hỏng rồi hỏng rồi, chờ Dung đại nhân trở về, hắn phải tới nói trước với ông ấy vài câu.
*
Hết thời gian làm việc, Du Thiên Linh trở về phủ, nhưng người từ trước đến luôn về sớm là Thời Hoài Kim lại chậm chạp chưa trở về.
Du Thiên Linh ngồi trong viện đùa nghịch cây cung trong tay, thỉnh thoảng lại sai người ra ngoài nhìn một cái, dần dần nàng có chút chờ không nổi.
“Sao lại thế này ? Trời đều đã tối đen rồi, còn không thả người ra, những người ở Lễ Bộ đó không biết Phò mã của ta vừa mới bảo dưỡng tốt thân mình sao?”
Chờ bên cạnh nàng chính là Trần Nhượng, Trần Nhượng vẫn luôn không hài lòng về Phò mã, cảm thấy phò mã thân là một người nam nhân lại quá mức yếu đuối, căn bản không xứng với Đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến của bọn họ.
Hắn cảm thấy nam nhân của Đại tướng quân mặc dù có thể không sánh vai cùng chiến đấu, nhưng ít nhất phải có chút bộ dáng đại lão gia, người nhu nhược như thế thì giống nam nhân cái gì?
“Thời điểm Đại tướng quân bận rộn không phải cũng về muộn sao? Phò mã thân là quan viên Lễ Bộ, nhận bổng lộc của triều đình, đương nhiên phải lấy công sự làm trọng.”
“Huynh ấy và ta có thể giống nhau sao? Ta đưa huynh ấy đi Lễ Bộ không phải muốn huynh ấy chịu khổ chịu nhọc , huống chi thân thể huynh ấy còn chưa tốt, thôi thôi, ta đi đón huynh ấy.” Dứt lời Du Thiên Linh buông cây cung trong tay xuống, sải bước đi ra ngoài.
Trần Nhượng ở phía sau chửi thầm: Một đại nam nhân còn muốn nữ nhân đi đón?
Nhưng Du Thiên Linh mới vừa dắt ngựa ra ngoài, bên ngoài Thời Hoài Kim đã trở lại, ngựa ngừng trước cổng, hắn xoay người xuống ngựa có vẻ phong trần mệt mỏi.
Du Thiên Linh đi qua , đánh giá hắn một phen: “Đi đâu? Tại sao nhìn huynh mệt mỏi thế, lại muộn như vậy mới trở về.”
Thời Hoài Kim nhẹ nhàng phẩy một chút bụi đất cùng nếp uốn trên áo bào, nói: “Không đi đâu cả, mấy ngày gần đây công việc ở Lễ Bộ có chút nhiều, ta lại đến Phiên Trung các sắp xếp một ít hồ sơ cũ, lúc này mới có vẻ bụi bặm như vậy, tắm rửa sạch là tốt rồi.”
Du Thiên Linh thấy trên mặt hắn có chút mệt mỏi, kéo cánh tay hắn vào phủ: “Mau thay y phục rồi ăn tối đi,muộn như vậy mới trở về, đói bụng chưa?”
Thời Hoài Kim cười nhạt lắc đầu: “Kỳ thật vẫn tốt, bận rộn lên mới có vẻ phong phú.”
Phò mã mà mình nâng niu phải chịu tội ở nơi khác, Du Thiên Linh thở dài, dặn dò hắn nói: “Không cần quá liều mạng, không thoải mái liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, thân mình quan trọng hơn, sẽ không có ai nói huynh.”
Thời Hoài Kim gật đầu nói : “Thiên Linh, ta thật sự không yếu đuối như nàng tưởng tượng đâu, chuyện người khác có thể làm, ta cũng có thể làm.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế, bất đắc dĩ lắc đầu: được rồi, ai bảo Phò mã nhà nàng có tình tình hiếu thắng chứ.
“Ta lại không nói huynh yếu đuối, huynh đi tắm đi, ta đi phòng bếp bảo bọn họ làm thêm mấy món ăn, huynh vất vả như vậy, dù sao cũng phải bồi bổ đi?” Nói xong Du Thiên Linh xoay người đi về phía phòng bếp.
Mà Thời Hoài Kim trở về chính viện, Trần Khiêm từ phía sau theo kịp: “Phò mã, sao ngài không nói với Đại tướng quân? Cũng không thể tiếp tục để người ta làm khó dễ như vậy.”
Thời Hoài Kim căn bản không ở trong cung làm việc, mà là bồi sứ đoàn Hạ Quốc đi du sơn ngoạn thủy.
Hắn không quy phục Hạ Diệc Thầm, đương nhiên Hạ Diệc Thầm sẽ tóm lấy cơ hội tìm mọi cách khiến hắn khó xử, biết rõ thân mình hắn không tốt, lại càng muốn đi du ngoạn ở mấy địa phương khó đi, trên đường còn không cho người dừng lại nghỉ chân, đừng nói là Thời Hoài Kim, mấy vị đại nhân Lễ Bộ khác đều chịu không nổi.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Việc này không cần nói với công chúa , vốn dĩ ta nhậm chức ở Lễ Bộ cũng không phải đi hưởng phúc, nếu bởi vì quá mệt nhọc liền không muốn làm, còn không bằng hồi phủ uống trà.
Nếu đã nhậm chức tại Lễ Bộ, thì không thể sợ khổ sợ mệt.
Mọi người đều như vậy, tại sao đến ta lại trở thành đặc thù? Ta không muốn bởi vì ta là Phò mã của công chúa, mà nhận được ưu đãi khắp nơi, khiến người khác cảm thấy Phò mã của nàng không dùng được.”
Trần Khiêm cả ngày đi theo bên người Thời Hoài Kim, cái nhìn của hắn đương nhiên không giống Trần Nhượng.
Tuy rằng thân thể Phò mã hơi nhu nhược , nhưng lại là người có tính tình thực cứng cỏi , phương diện này rất giống Đại tướng quân của bọn họ.
Nhưng tính tình của phò mã lại không nóng nảy kiêu căng như Đại tướng quân, mà ngài rất ôn hòa, có thể dung có thể nhẫn, phò mã có lòng dạ và sự độ lượng mà người bình thường khó có