Minh Nguyệt Lâu sở dĩ được gọi là Minh Nguyệt Lâu, bởi vì thời điểm trăng lên mới là lúc trong lâu bắt đầu làm ăn buôn bán, những người làm sinh ý đương nhiên rất phong hoa tuyết nguyệt.
Trong hành trình Lễ Bộ sắp xếp cho sứ đoàn cũng không có chỗ này, là Tinh Võ Hầu tự quyết định, lại nhiệt tình mời Thời Hoài Kim đến nơi đây , với danh nghĩa: Lãnh hội phong tình của mỹ nhân tại kinh thành.
Minh Nguyệt Lâu cũng không chỉ kinh doanh da thịt, có những người chỉ bán nghệ không bán thân, cách một lớp màn lụa đàn một khúc tà âm, bên người mỗi vị khách đều có một mỹ nhân hầu rượu, không khí hoặc nhiều hoặc ít vẫn mang chút tinh thần ái muội.
“Này, Minh Nguyệt Lâu không hổ danh là kinh thành đệ nhất lâu, tùy tiện chọn một mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương.” Tinh Võ Hầu nâng cằm mỹ nhân bên người hôn một cái, lại nói với Thời Hoài Kim “Di? Tại sao ly rượu của Phò mã lại bất động, rượu cũng bị đổi thành trà, chẳng lẽ là do mỹ nhân bên người không hợp tâm ý?” Dứt lời hắn chỉ vào một vũ cơ, “Ngươi đi qua hầu hạ.”
Vũ cơ kia xoắn thân hình như rắn nước đi qua, ngồi vào một bên khác của Thời Hoài Kim, yếu đuối nâng chung trà lên ý đồ dán lên người Thời Hoài Kim, rõ ràng so với nữ tử bên kia thì lớn mật hơn rất nhiều.
Thời Hoài Kim đứng dậy tránh đi: “Tinh Võ Hầu cùng Lục gia cứ việc hưởng thụ, không cần bận tâm tới ta.” Dứt lời hắn tìm một vị trí thanh tịnh ngồi xuống, cúi đầu nhấp ngụm trà, ấn đường không dấu vết nhíu lại.
Tinh Võ Hầu chế nhạo nói: “Chẳng lẽ Phò mã sợ công chúa biết sẽ trách tội ? Ta nói, ra ngoài , nam nhân nào mà không dính chút thức ăn mặn, Phò mã lại làm việc ở Lễ Bộ, về sau những buổi xã giao như thế này không thể thiếu, từ trước đến nay công chúa là người khoan dung rộng lượng, đương nhiên có thể thông cảm cho Phò mã.” Dứt lời cho hai vị mỹ nhân kia một ánh mắt.
Hai mỹ nhân cùng đi qua, lần này không vội vàng dán lên người hắn, mà nâng chén nói: “Chẳng lẽ Phò mã ghét bỏ chúng ta hầu hạ không tốt sao? Tỷ muội chúng ta phải bồi tội cùng Phò mã mới phải, Phò mã nể mặt uống một ly được không?”
Thời Hoài Kim nghe vậy buông chén trà trong tay xuống, giống như không nghe thấy hai người kia nói gì, hắn nhìn Tinh Võ Hầu nói: “Lời này của Tinh Võ Hầu sai rồi, ta không biết Hạ Quốc như thế nào, nhưng ở Du Quốc của ta, văn võ bá quan không thể tới nơi phong nguyệt uống rượu mua vui, tất nhiên sẽ không đến đây xã giao.
Nếu không có Tinh Võ Hầu cùng Lục gia nhiệt tình mời mọc, nếu ta không coi nhị vị là bằng hữu, ta cũng sẽ không tới nơi này.
Cho nên, hai vị tận hứng thì có thể, nhưng không cần bận tâm tới ta.”
Tinh Võ Hầu nghe vậy nhướng mày: “Phò mã là quân tử, vì thế chúng ta có vẻ quá càn rỡ.
Không biết Phò mã giữ mình trong sạch, mạo muội đưa ra lời mời, ta phải nhận lỗi với Phò mã mới phải.” Dứt lời giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Thời Hoài Kim cúi đầu nhìn ly trà trong tay, Tinh Võ Hầu uống xong , nếu hắn không đáp lễ, đó là có ý định trở mặt, chỉ là ly trà này……
Hắn vẫn luôn đưa mắt nhìn Hạ Diệc Thầm trầm mặc không lên tiếng, bên người hắn cũng có hai mỹ nhân tiếp khách, chỉ là hai người kia không dám lỗ mãng, chỉ dám hầu hạ hắn dùng bữa uống rượu thôi.
Dường như Hạ Diệc Thầm cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn qua , châm chọc mỉa mai nói: “Chẳng lẽ ở trong phủ công chúa trị phu nghiêm khắc , nên ra ngoài ngay cả ly trà nàng cũng không cho ngươi uống ?”
Thời Hoài Kim cầm lấy ly trà, uống một hơi cạn sạch, nói: “Đương nhiên không phải, ta và công chúa kính trọng nhau, cũng không can thiệp vào chuyện của đối phương, ta tới đây nàng sẽ không trách tội, nhưng ta lại không thể tự mình phóng túng.
Khi ta thành thân cùng nàng đã từng có lời hứa hẹn, tất nhiên muốn kính nàng yêu nàng, không thể làm ra mấy chuyện có lỗi với nàng, còn thỉnh hai vị thứ lỗi.”
Hạ Diệc Thầm lạnh lùng nhìn hắn: “Phò mã trung trinh như một như thế, thật đúng là khiến người khâm phục, hy vọng Phò mã thật sự có thể trước sau như một.”
“Lục gia quá khen.” Thời Hoài Kim đứng lên, trên mặt hiện ra nét ửng hồng mất tự nhiên “Trà đã uống xong, hiện nay sắc trời không còn sớm, trong phủ công chúa còn đang chờ ta, mấy ngày nay ta về muộn, nàng đã kín đáo phê bình, không thể để nàng chờ lâu, ta cáo từ trước, hai vị tùy ý.”
Tinh Võ Hầu đứng dậy ngăn cản hắn: “Phò mã mới uống một ly đã muốn đi sao? Phò mã và công chúa sớm chiều đối mặt, đâu thiếu gì nửa khắc này đâu? Chẳng lẽ là không muốn tiếp đón chúng ta?”
Thời Hoài Kim đỡ lấy bàn, thân mình hơi lay động, lắc đầu: “Tinh Võ Hầu nói quá lời, ta chỉ sợ công chúa lo lắng.”
Hạ Diệc Thầm cũng đứng lên: “Ở cạnh ta, công chúa có gì phải lo lắng? Hay là Phò mã cảm thấy chúng ta mở tiệc chiêu đãi Phò mã là có dụng tâm kín đáo?”
Tinh Võ Hầu nói tiếp: “Nếu như thế Phò mã sẽ khiến ta cảm thấy thất vọng buồn lòng, ta thương tình Phò mã đã nhiều ngày nay quá mức vất vả, lúc này mới mở tiệc cảm tạ, Phò mã chỉ uống một ly như vậy đã muốn rời đi, vậy chẳng phải là do chúng ta chiêu đãi không chu toàn sao?”
Thời Hoài Kim xua tay nói không phải: “Như vậy đi, ta để Trần Khiêm trở về bẩm báo với công chúa một tiếng, miễn cho công chúa tiếp tục chờ ta.” Dứt lời hắn đi vào bước về phía cửa, gọi Trần Khiêm ở bên ngoài “Trần Khiêm!”
Trần Khiêm lập tức đi vào , bước đến bên cạnh Thời Hoài Kim, nhìn sắc mặt hắn có chút ửng hồng, thầm cảm thấy kỳ quái: “Phò mã.”
Thời Hoài Kim giơ tay nắm lấy cổ tay hắn: “Ta còn muốn bồi hai vị đây uống vài chén, ngươi về phủ bẩm báo với công chúa một tiếng, bảo nàng không cần chờ ta trở về dùng bữa tối.”
Trần Khiêm cúi đầu nhìn bàn tay Thời Hoài Kim đang đặt trên cổ tay hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể của Phò mã không giống bình thường, lại nhìn sắc mặt hắn có chút ửng hồng, thầm nghĩ trong lòng: không xong.
Nhưng hắn cũng không thể cương quyết đưa Phò mã đi, mấy người bên ngoài đều là cao thủ, nếu muốn làm khó dễ, một mình hắn mang theo Phò mã cũng không dễ ứng phó, liền bất