Tuy rằng Huệ Bình đế tàn bạo ngu ngốc khiến Ngô quốc mất nước, nhưng phụ thân của ông ta là Huệ Nguyên đế lại là minh quân, thời điểm ông trị quốc cũng là lúc thiên hạ thái bình, nét bút hỏng lớn nhất của ông đại khái chính là sinh ra Huệ Bình đế ngu ngốc như vậy.
Huệ Nguyên đế có rất nhiều nhi tử, đều là người có khả năng trở thành đế vương, chắc chắn tình hình chiến đấu đoạt đích lúc đó cực kỳ thảm thiết.
Lúc trước Thái Tử là đích trưởng tử của Huệ Nguyên đế, nhưng Huệ Nguyên đế cũng không hướng vào Thái Tử, mà muốn lập Hà Nam vương làm trữ quân, nhưng ngại thế cục trong triều nên không tiện phế truất Thái Tử, mấy vị hoàng tử đều đấu tranh quyết liệt, cuối cùng Huệ Nguyên đế bệnh tình nguy kịch hết sức, Huệ Bình đế giết cha giết huynh đệ leo lên ngôi vị hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn bạo để thống trị triều đình, một khi có triều thần ngỗ nghịch hắn đều bị cách chức, thập phần ngu ngốc vô đạo.
Lúc đó rất nhiều trung thần từ thời Huệ Nguyên đế đều từ quan về quê, hoặc là bị Huệ Bình đế tàn sát, mà Lưu Tiếp là người rất biết làm quan ,lòng lại mang dã tâm, sau khi tân đế kế vị, hắn ta vì có công phụ tá tân đế nên thuận lợi ngồi vào vị trí Thừa tướng.
Mà dưỡng phụ của Hướng Trạch, lúc trước là Lại Bộ Thượng Thư, trung thành và tận tâm với tiên đế Huệ Nguyên đế, mặc dù ông rất bất mãn về tân đế nhưng ông vẫn nén giận, tuy nhiên cuối cùng ông vẫn rơi vào kết cục bị chém đầu.
Hướng Trạch nói: “Dưỡng phụ của ta trung thành tận tâm với Huệ Nguyên đế, ông biết Huệ Nguyên đế hướng vào Hà Nam vương, thời điểm ông biết được Huệ Bình đế muốn giết gia quyến Hà Nam Vương, ông đã tráo đổi nhi tử còn nằm trong tã lót của mình với ta, hy vọng một ngày nào đó ta có thể khôi phục Ngô quốc, chém giết hôn quân.”
Du Thiên Linh nghe xong đặc biệt khiếp sợ, thế nhưng ông lại dùng chính hài tử của mình đổi lấy hài tử của quân vương, thế gian còn có thần tử trung thành và tận tâm như vậy sao?
Nàng hỏi: “Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”
Hướng Trạch nói: “Cũng chỉ một năm trước thôi, mặc dù cha ruột của ta là Hà Nam vương đã chết, nhưng thân tín lúc trước đi theo ông vẫn còn, chỉ là hôn quân ở trước mặt, bọn họ không dám để lộ, trước khi chết dưỡng phụ của ta đã thông báo cho bọn họ về sự tồn tại của ta, những người này vẫn luôn tìm kiếm ta, thẳng đến một năm trước ta bộc lộ tài năng trên giang hồ, bọn họ mới tìm được ta.
Điện hạ, người đoán là ai đã hãm hại dưỡng phụ ta?”
Hắn đã nói đến như vậy nàng còn cần phải đoán sao? Cựu thần của tiền triều cũng chỉ có Lưu Tiếp mới có loại mánh khoé cùng bản lĩnh thông thiên này.
Nàng quyết đoán nói: “Lưu Tiếp.”
Hướng Trạch gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù lúc đó Lưu Tiếp là người duy nhất đứng ra cầu tình thay dưỡng phụ của ta, nhưng người hãm hại dưỡng phụ ta cũng là người của hắn.
Bởi vì lúc trước hắn biết đến sự tồn tại của ta, hơn nữa hắn lòng mang dã tâm, vọng tưởng trừ bỏ bạo quân để soán vị xưng đế, cho nên hắn muốn lợi dụng ta, chỉ là không biết dưỡng phụ giấu ta ở nơi nào, liền bày ra khổ nhục kế muốn lấy được sự tin cậy của dưỡng phụ, để dưỡng phụ nói ra chỗ ẩn thân của ta cho hắn.
Chỉ là dưỡng phụ cũng không hề tín nhiệm hắn, cho nên mặc dù cuối cùng Lưu Tiếp thẹn quá hóa giận lấy tánh mạng toàn tộc ra uy hiếp, nhưng vẫn không thể cạy được miệng của dưỡng phụ.”
Hướng Trạch nói đến đây trong mắt đều là hận ý: “Lưu Tiếp tự cho là thiên y vô phùng, nhưng thế gian nào có bức tường không lọt gió, chuyện cũ năm xưa vẫn bị ta điều tra được, đến nay ông ta vẫn tưởng rằng ta không hề biết một chút nào.”
Nói như thế , Hướng Trạch không có khả năng làm việc cho Lưu Tiếp, nhưng hắn như vậy có thể làm việc cho nàng sao? Cũng chưa chắc.
Du Thiên Linh biết rõ còn cố hỏi : “Sao ngươi không báo việc này cho ta mà nhất định phải gạt ta hành sự?”
Hướng Trạch cười, cười nàng biết rõ còn cố hỏi: “Điện hạ, ta đã nói rồi, ngài vốn dĩ đã không tín nhiệm ta, nếu biết ta là tôn thất của tiền triều, bên người lại có một đám trung tâm ủng hộ ta, trông cậy vào ta để khôi phục Ngô quốc, sao người có thể tiếp tục tin tưởng ta?”
Sự tình chính là như thế.
Hướng Trạch đối địch cùng Lưu Tiếp, nhưng thân phận Hướng Trạch như vậy cũng coi như là địch nhân của nàng.
Nhưng nếu Hướng Trạch đã thẳng thắn nói chuyện với nàng, điều đó có nghĩa là giờ phút này hắn không nghĩ muốn trở thành kẻ địch của nàng mà muốn liên thủ với nàng?
Hướng Trạch đứng lên, thần sắc nghiêm túc nói: “Điện hạ, ta luôn trung thành với ngài.
Đối với những người vọng tưởng khôi phục Ngô quốc, nói ta là nhi tử của Hà Nam vương, là lợi thế để bọn họ khôi phục Ngô quốc.
Nhưng với ta mà nói, ta chỉ là Hướng Trạch.
Nửa đời lang bạc kỳ hồ, bơ vơ không nơi nương tựa, mong muốn cả đời của ta là một cuộc sống đơn giản, an ổn, đế vương chi vị đối với ta mà nói không hề có bất cứ dụ hoặc gì, ta chỉ muốn báo thù cho phụ thân, sau đó sống những ngày tháng an ổn.”
Hắn hơi dừng một chút, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Ta cả đời này đều lưu lạc bên trong phố phường, đã sớm nhìn thấu nhân tâm, những người muốn khôi phục Ngô quốc, ngoài mặt là trung thành với cha ruột của ta, vì nghiệp lớn của quốc gia, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ vì dục vọng của bản thân thôi, những người đó chỉ muốn thông qua ta đạt được mục đích của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ta mà đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhưng ta biết điện hạ không giống bọn họ, điện hạ sẽ cho ta cuộc sống an ổn, sẽ thay ta báo thù cho phụ thân.” Hắn vừa nói vừa cười tự giễu “Chỉ tiếc là điện hạ lại chướng mắt ta, từ trước đến nay đều không tín nhiệm ta……”
Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng khắp nơi đều có tai mắt của hắn, Du Thiên Linh biết tin tưởng hắn như thế nào?
Hiện nay Du Thiên Linh thật sự cảm thấy khó nghĩ, loại người như Hướng Trạch , chính là một thanh kiếm sắc đối với bên ngoài , nhưng lại là mầm tai hoạ đối với những người bên trong.
Nếu hắn chủ động quy phục thì tốt, nhưng nếu hắn lá mặt lá trái, muốn chơi đùa với nàng, mà nàng lại mạo muội tin hắn, sau này nhất định sẽ trở thành đại họa.
Cho nên nàng bằng lòng không tin hắn, nếu không tin cũng chỉ có thể giết hắn.
Hướng Trạch nhìn ra sự do dự của nàng, hắn đứng dậy quỳ gối trước mặt nàng, móc chủy thủ trong ủng ra, dâng về phía nàng: “Ta thật lòng quy phục điện hạ, ta biết lúc này điện hạ nhất định rất khó xử, nếu như điện hạ vẫn không tin ta, thì ngài có thể dùng một đao lấy mạng ta, ta nhất định sẽ không có nửa lời oán hận, mệnh ta vốn dĩ được điện hạ cứu về, điện hạ muốn thu hồi cũng là lẽ thường tình.”
Du Thiên Linh nhìn ánh sáng sắc lạnh trên chủy thủ, lại nhìn qua Hướng Trạch thấy chết không sờn, nàng sốt ruột cực kỳ.
Hướng Trạch thấy nàng do dự, nói: “Nếu điện hạ không thể đưa ra quyết định, không bằng ta tự kết liễu đi.” Dứt lời hắn trở tay xoay lưỡi dao về phía cần cổ của mình.
Du Thiên Linh phản ứng nhanh nhạy, một chưởng đánh rơi chủy thủ trên tay hắn, lưỡi dao chỉ lưu lại trên cổ hắn một