29 Tháng chạp.
Thời Hoài Kim sửa sang lại đường viền tay và cổ áo, hỏi Văn Bách Linh: “Sư phụ, người nhìn con thế này có ổn không?”
Văn Bách Linh tấm tắc hai tiếng: “Đều nói nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, ta thấy ngươi cũng không kém, chỉ đến phủ công chúa thôi mà, nhìn ngươi lăn lộn này.
Đẹp! Thật là đẹp mắt! Cứ tiếp tục như thế đừng thay đổi!” Vào những năm trước lúc này Văn Bách Linh đã sớm đi tiêu dao ở chỗ nào rồi không biết, chỉ là năm nay ở cạnh đồ đệ thấy cửa ải cuối năm ngay trước mắt, ông liền dứt khoát lưu lại ăn tết.
Thời Hoài Kim nhìn chính mình trong gương cũng có chút thẹn thùng, dường như hắn đã quá mức long trọng, nhưng cũng không thể trách hắn.
Hắn chỉ được ở mấy ngày cùng công chúa , phần lớn thời gian đều ở trong phủ Phò mã, phu thê hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, có thể gặp nhau một lần liền có vẻ trân quý dị thường.
Hiện giờ mỹ nam tử bên người Du Thiên Linh rất đông đảo, mặc dù biết nàng vô tâm, nhưng hắn vẫn không muốn bị những người bên cạnh nàng hạ thấp, đương nhiên hắn muốn ăn mặc thận trọng một chút.
Thời Hoài Kim lại chọn một chiếc kim quan mang lên, nhìn về phía Văn Bách Linh, có chút áy náy nói: “Sư phụ khó có khi đến kinh thành một lần, con lại không thể cùng sư phụ ăn tết, mong rằng sư phụ không trách tội.”
Văn Bách Linh lại chậc một tiếng: “Ngươi nha, giả bộ làm gì? Chỉ lát nữa thôi là có thể vào cung ăn tết cùng tức phụ, trong lòng ngươi đoán không chừng vui vẻ biết bao nhiêu, cũng đừng diễn trò trước mặt ta, ta đi chung Quốc công phủ tìm gia tôn hai người kia ăn cơm, ngươi nhanh chóng đi đoàn tụ cùng tức phụ ngươi đi thôi, đã nhiều ngày, ta nhìn ngươi đều thấy phiền.”
Thời Hoài Kim nhấp môi, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười không thể che dấu được: “Con đi đây.” Dứt lời hắn liền xoay người rời đi, giống như không có ý tứ muốn nghe Văn Bách linh đáp lời.
Văn Bách Linh thở dài: Nhi đại bất trung lưu (con trai lớn không thể giữ).
*
Ngày mai là đêm 30 tết, phu thê Du Thiên Linh muốn vào cung trước một ngày, thời điểm Thời Hoài Kim đến, Du Thiên Linh đã cho người sắp xếp tốt, đang ngồi bọc chăn bông phơi nắng ngoài sân, hầu hạ bên người chính là trai lơ tuấn tú Hạ công tử.
Hạ công tử nhìn thấy Thời Hoài Kim lại đây, hắn đến gần lỗ tai người đang nhắm mắt nghỉ ngơi là Du Thiên Linh nói nhỏ: “Điện hạ, Phò mã gia tới.”
Du Thiên Linh mở to mắt, lười biếng mà liếc mắt một cái, nhìn thấy Phò mã nhà nàng một thân hoa phục đỏ sậm, gương mặt trắng nõn tinh xảo, cả người lập tức lên tinh thần không ít: “U, tới rồi.” Nhìn nam nhân nhà nàng xem, tuổi càng lớn càng có hương vị.
Thời Hoài Kim thấy nàng nằm trong sân liền nhíu mày, hắn đi đến trước mặt nàng hỏi: “Lạnh như vậy sao nàng lại nằm ở bên ngoài?”
Du Thiên Linh nắm thật chặt chăn trên người, trả lời: “Chẳng mấy khi có chút ánh nắng.”
Đây là tà thuyết ngụy biện từ đâu ra, hắn không ở đây đúng là không có ai quản nàng.
Thời Hoài Kim thúc giục nàng đứng lên: “Mau vào phòng đi.”
Du Thiên Linh cũng cảm thấy tự mình phơi nắng đủ rồi, liền đứng dậy theo hắn vào nhà, trai lơ bên cạnh che miệng cười nói: “Rốt cuộc vẫn là lời nói của Phò mã có trọng lượng, ta đã khuyên công chúa rất nhiều lần nhưng công chúa đều không nghe.”
Du Thiên Linh quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đấy là ngươi nói nhiều, ngươi không thể học được cách an tĩnh một chút sao?”
Hạ công tử nghe vậy trong mắt mang hàm ý sâu sắc nói: “Điện hạ xác thật muốn ta nói ít đi sao?”
Du Thiên Linh giống như nghĩ tới cái gì, ho nhẹ một tiếng có chút xấu hổ, nhanh chân bước vào phòng, không nói gì nữa.
Hạ công tử cười khẽ vài tiếng, lại quay sang nói với Thời Hoài Kim : “Phò mã gia, có thể dời bước nói chuyện mấy câu được không?”
Thời Hoài Kim có chút buồn bực, hai tên“Trai lơ” này của Du Thiên Linh, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua, giữa hai người có gì để nói?
Hạ công tử dẫn hắn đi vào sương phòng, lấy một quyển sách nhét vào trong tay hắn: “Phò mã gia chắc hẳn cũng từng nghe nói qua, nô gia xuất thân từ Phong Nguyệt Sở, cái khác không được, nhưng loại chuyện này thật ra lại hiểu không ít, lúc này điện hạ mới bốn tháng, Phò mã gia vẫn còn phải chịu khổ, đây đều là ý tứ của điện hạ.”
Thời Hoài Kim vốn đang có chút không hiểu, nhưng mở sách ra lật vài tờ, nhìn thấy hình vẽ kỳ quái bên trong ,thoáng chốc liền rõ ràng, sắc mặt hắn đỏ bừng ngay tức khắc, có chút buồn bực nghĩ: Du Thiên Linh đúng là nữ nhân xấu xa, người đang có thai còn nghĩ tới loại chuyện này, cũng không sợ dạy hư hài tử!
Thời Hoài Kim nhét quyển sách trở lại cho hắn, nói: “Không cần.” Sau đó xoay người bước nhanh đi tìm Du Thiên Linh.
Kỳ thật Du Thiên Linh đang dựng lỗ tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng bước chân có chút nặng nề của Thời Hoài Kim liền thầm kêu không tốt, Phò mã nhà nàng cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm không tốt đó là bảo thủ.
Nhưng nam nhân mà, ai mà không có thất tình lục dục ? Thời Hoài Kim vừa vào cửa, Du Thiên Linh liền giơ điểm tâm trong tay lên hỏi hắn: “Ăn chút điểm tâm nha , Hạ Minh làm, ăn rất ngon.”
Thời Hoài Kim tiếp nhận điểm tâm đặt thật mạnh lên bàn, chính là một bộ dáng mưa gió sắp tới.
Du Thiên