Hội diễn văn nghệ trong hai ngày đã thành công rực rỡ.
Các học sinh còn đang đắm chìm trong ánh đèn sân khấu và những tràng vỗ tay, mất cảnh giác trước thông báo thi giữa kỳ.
"Đúng là tin xấu..." Dư Thiến Di nằm gục ra bàn.
Chu Hiên ngẩng đầu khỏi cuốn sách ôn tập: "Nghe nói thành tích trong đợt thi giữa kỳ này sẽ ảnh hưởng đến bảng xếp hạng học sinh giỏi thành phố."
"Có được chọn không cũng chẳng liên quan đến mình." Cô nàng ngẩng đầu: "Cái mình lo là dạo này mình ham chơi quá, nếu thứ hạng tụt nhiều lại bị cắt tiền tiêu vặt mất."
"Có tiến bộ..." Chu Hiên lắc đầu.
"Cái này người ta gọi là tự nắm bắt tình hình." Dư Thiến Di phản bác: "Năng lực học tập của mình kém Lâm Mộc Nhuận, năng lực cá nhân cũng kém Lý Mộng Lai, xếp loại xuất sắc cấp trường chưa chắc đã lấy được chứ đừng nói đến cấp thành phố."
Lâm Mộc Nhuận đột nhiên bị cue vào quay đầu: "Cũng chưa chắc, chúng ta đã biết quy tắc xếp loại đâu."
"Tiết sau là toán đấy, cô Lý kiểu gì chẳng thông báo." Chu Hiên đáp.
Quả nhiên khi tiết toán vừa bắt đầu, cô Lý đã phổ biến lại lịch thi giữa kỳ một lần nữa, rồi dành ra 10 phút để giảng giải sự giá trị của việc trở thành học sinh xuất sắc cấp thành phố."
"Khối chúng ta có tổng cộng sáu suất, ban tự nhiên và xã hội mỗi ban 3 suất." Cô Lý nghiêm túc nói: "Vậy nên cô mong mỗi một em học sinh đều thật sự cố gắng trong lần thi này, thành tích thi giữa kỳ và cuối kỳ phải cao thì mới có cơ hội làm học sinh giỏi thành phố.
Lý Mộng Lai giơ tay hỏi: "Cô ơi, phải đứng hạng mấy mới coi như thành tích cao ạ?"
"Top 5 toàn khối." Cô Lý nói: "Nhưng điểm số cũng không phải thứ duy nhất quyết định, tí nữa tôi sẽ phát thông báo cụ thể đến các tổ, các em tập trung kiểm tra, không hiểu ở đâu có thể đến tìm tôi sau khi tan học."
Cái tốt của việc làm học sinh giỏi cấp thành phố không cần cô Lý nói nhiều mọi người cũng tự hiểu, nhiều người sau khi nghe phổ biến xong thì bắt đầu túm tụm lại bàn tán, lên kế hoạch cùng nhau liều mạng trong kỳ thi.
Bầu không khí học tập ở lớp thực nghiệm vốn đã rất sôi nổi, giờ mọi người còn quyết không để lỡ một giây nào, những học sinh thường nằm ngủ trên bàn giờ nghỉ trưa cũng không lười nhác nữa, mọi người đều lấy sách vở ra học.
Khi tan học có mấy học sinh lớp song bằng đến 11-2 tìm người, rồi lại bị dáng vẻ vùi đầu vào học của bọn họ dọa sợ đứng ngoài cửa.
"Hình như bọn họ đều đang cố gắng hết mình đó." Một nữ sinh đi ngang qua lớp 11-2 nhỏ giọng nói.
"Chứ còn sao nữa." Có nữ sinh khác tiếp lời: "Ai lại không muốn cái danh học sinh giỏi cấp thành phố hả."
"Bọn mình không có cơ hội chen chân vào rồi."
Hai cô gái lắc đầu đi xa.
Trong một tuần, thời gian học sinh nán trong lớp ngày càng nhiều, có người học nhiều quá lưng đã âm ỉ đau, hai mắt hiện rõ quầng thâm, cô Lý sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bọn họ nên sau tiết toán đã đuổi cả đám ra ngoài.
"Xuống sân thể dục đi dạo hết cho tôi." Cô Lý mở cửa lớp, lùa hết học sinh của mình ra.
"Đừng vội quá, trời đang se lạnh rồi, học hành cũng phải chú ý sức khỏe chứ."
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu lên từ vở bài tập, bỏ kính xuống rồi xoa xoa mắt.
Cậu đã mắc kẹt ở một bài toàn gần hai mươi phút rồi.
"Đi nào đi nào." Dư Thiến Di túm lấy cậu: "Ngồi lo lắng mãi cũng vô dụng, đi ra ngoài hóng gió một tí có khi lại nghĩ ra đấy."
"Ừ." Cậu đóng nắp bút lại.
Tuy bảo là thời gian tự do, nhưng không ít học sinh đều lén lút cầm sách vở theo, chuẩn bị tìm một nơi vắng gió để làm bài tiếp.
Bây giờ là đầu tháng 11, nắng gắt cuối thu đã qua đi nhưng nhiệt độ ngày càng giảm, trời cũng tối nhanh hơn, bảy giờ tối là bầu trời đã đen hẳn.
Những dây đèn nhiều màu trên hàng rào quanh sân đã bị gỡ xuống, nhưng may là đèn đường vốn có vẫn đủ để chiếu sáng từng ngóc ngách quanh sân thể dục.
Có học sinh run rẩy lấy sách ra bắt đầu học thuộc, cũng có vài người như Dư Thiến Di và Lý Thiến, chạy đến kho mượn vợt cầu lông và dây nhảy.
Lâm Mộc Nhuận còn nhớ đề bài ban nãy, cậu đứng yên ở một góc sáng lặng lẽ nghĩ cách giải.
"Không đi chơi một tí à?" Chu Hiên cầm vợt tennis bước tới hỏi.
"Mấy cậu chơi đi, tôi đếm tỉ số cho." Lâm Mộc Nhuận nói.
Chu Hiên gật đầu.
Cả lớp hứng gió dưới sân một lúc rồi mới lần lượt đi lên tầng, Lâm Mộc Nhuận xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, lấy điện thoại ra chụp đề cho Tư Bân.
Lần này Tư Bân không trả lời ngay, hai mươi phút sau hắn mới gửi lại đầy đủ các bước giải.
"Đề này khó lắm, chắc sẽ không kiểm tra đâu, nhưng mà làm nhiều bài giống vậy cũng tốt." Hắn nhắn kèm một câu: "Nếu cậu chưa rõ chỗ nào cứ hỏi tôi nhé."
"Cảm ơn cậu." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Cậu đang nói chuyện với ai đó?" Dư Thiến Di đã chơi đủ vừa về lớp thì trùng hợp nhìn thấy khung chat của Lâm Mộc Nhuận.
"Với Tư Bân." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Có bài tôi chưa làm được nên xin lời khuyên của cậu ấy."
Dư Thiến Di gật đầu: "Hai cậu thân thật đấy."
Lâm Mộc Nhuận: "Ừ."
Dư Thiến Di mới chơi thả ga một tiết, lòng nhảy nhót như con ngựa hoang chưa thể kiềm lại, cô Lý lại không ở trong lớp nên cô nàng dứt khoát lấy ra một quyển sách luyện văn, coi các chủ đề và tiểu luận khoa học thành truyện ngắn, đọc cực kỳ thích thú.
Đọc một lèo hơn mười trang thì để ý Lâm Mộc Nhuận và Chu Hiên đều đang nghiêm túc làm bài, Dư Thiến Di chột dạ xoa mũi, yên lặng lấy sách ôn tập ra.
Vất vả chống đỡ đến khi tiếng chuông reo, cô nàng quăng bút lao ra khỏi lớp đầu tiên, suýt thì va phải Tư Bân trên hành lang.
"Á! Xin lỗi nhé." Dư Thiến Di vội vã nói.
"Không sao." Tư Bân lịch sự nghiêng người để cô đi trước.
Khi cửa lớp mở ra, gió lạnh lập tức ùa vào người những học sinh ngồi bàn đầu.
Lâm Mộc Nhuận không kịp phòng bị liền hắt xì một cái vì lạnh.
Cậu đứng dậy định đóng cửa lại thì thấy Tư Bân đứng bên ngoài.
"Bạn Lâm có rảnh bây giờ không nhỉ?" Tư Bân mở miệng trước.
"Có." Lâm Mộc Nhuận đóng cửa lớp, đi cùng Tư Bân ra hành lang.
Tư Bân nhìn cậu thêm mấy cái, nhắc nhở: "Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh lắm, cậu nhớ mặc thêm quần áo đi."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
"Cậu có thể xem thử đề trong mấy quyển sách luyện tập này." Tư Bân đưa sách trong tay cho Lâm Mộc Nhuận: "Cả cuốn sổ này nữa, có một số ghi chép và suy luận tôi đã viết trong đây."
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy sổ ghi chép của hắn, mở ra xem thì thấy có một số đề phổ biến và các điểm quan trọng khi thi đều đã được Tư Bân đánh dấu bằng bút đỏ và các dấu sao.
"Bút đỏ là ý chính, dấu sao là phụ, những cái khác không xem cũng được." Tư Bân giải thích cho cậu: "Thường kiến thức trong các bài kiểm