Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi, Lâm Mộc Nhuận dậy sớm hơn mọi khi nửa giờ.
Cậu lấy điện thoại xem dự báo thời tiết, thấy hôm nay có mưa nhỏ, nhiệt độ khả năng cao sẽ thấp hơn hôm qua.
Trình Tùng hôm qua đã hùng hổ tuyên bố sẽ học cả đêm giờ đang nằm bò trên bàn ngủ, nước miếng chảy đầy giấy thi.
Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng xuống giường, mở tủ lấy áo len ra mặc.
Mười lăm phút sau cuối cùng Trình Tùng cũng tỉnh, trên mặt cậu ta hằn rõ vết đỏ do tì lên sách vở quá lâu, ngẩn ra một lúc rồi mới lấy giấy cuống quít lau nước dãi dính trên giấy thi.
"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu thật rồi!" Cậu ta vừa lau vừa lẩm bẩm một mình: "Mình linh cảm được mà! Cái tờ giấy này sẽ chứa điểm thi đấy, tuyệt đối không thể bị hỏng được á á!"
Lâm Mộc Nhuận đi giày, nói: "Tôi đi đây, cậu rửa mặt nhanh đi.
"
"Ok! Tôi hong khô tờ giấy này rồi đi ngay!" Trình Tùng đáp.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm tràn ngập trong không khí, học sinh trên đường không nhiều nhưng ai cũng vùi đầu vào học, chạy đua với thời gian, muốn thuộc thêm vài điều trước khi thi.
Lâm Mộc Nhuận mang theo hơi sương bước vào căng tin, sau khi gọi một suất bánh bột lọc xào bắp cải muối và sữa đậu nành, cậu tìm một bàn trống gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong căng tin rất ấm áp sáng sủa, một nơi thích hợp để các học sinh chưa muốn về lớp ngồi học, Lâm Mộc Nhuận ăn mấy miếng bánh rồi cũng lấy vở ra xem.
Dần dần người trong căng tin đông lên, vài học sinh đến muộn còn không tìm nổi bàn trống để ngồi.
"Chào anh, cho em hỏi chỗ này có ai ngồi chưa ạ?" Có nữ sinh cầm khay đến bàn của cậu hỏi.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, thấy người đến là một nữ sinh lạ mặt, cậu lắc đầu rồi dịch khay đồ ăn của mình sang một góc.
Nữ sinh nói cảm ơn rồi ngồi xuống, nhưng cô bé không vội ăn ngay mà chỉ lặng lẽ đánh giá Lâm Mộc Nhuận.
Có người nhìn chằm chằm như vậy thì không thể nào tập trung đọc sách được, Lâm Mộc Nhuận buông vở hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Dạ?" Nữ sinh nhìn lén bị phát hiện thì đỏ mặt, vội xua tay: "Không có không có! Em chỉ cảm thấy nhìn anh rất quen thôi ạ.
"
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, không nói nữa.
Nữ sinh hơi xấu hổ cầm đũa chọc thức ăn trong khay, nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh này, anh là người kéo violin trong tiết mục hợp tấu ở hội diễn văn nghệ ạ?"
"Ừ.
"Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em từng thấy ảnh của anh trên tường tỏ tình, suốt hội diễn văn nghệ cũng chỉ tập trung xem anh biểu diễn thôi đó.
" Cô nàng đỏ mặt: "Em ở lớp 10-13, lớp em có rất nhiều bạn nữ biết anh.
"
Không đợi Lâm Mộc Nhuận phản ứng lại, cô tiếp tục: "Anh kéo violin hay lắm đấy ạ.
"
Nghe nữ sinh này nói xong, Lâm Mộc Nhuận lịch sự đáp: "Cảm ơn.
"
"Không cần cảm ơn đâu!" Cô bé căng thẳng đảo qua đảo lại thức ăn, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được mấy chữ "Chúc anh thi tốt nhé".
"Ừm.
" Lâm Mộc Nhuận cất vở vào cặp, thu dọn khay đồ ăn trong góc rồi đứng dậy mỉm cười: "Em cũng cố lên.
"
Khi lên tầng năm, Lâm Mộc Nhuận phát hiện Tư Bân đã đứng ngoài cửa lớp 11-1.
"Buổi sáng tốt lành.
" Tư Bân chào cậu.
"Chào buổi sáng.
" Lâm Mộc Nhuận nhét hai tay đã đỏ ửng lên vì lạnh vào túi áo.
"Cậu cần cái này không?" Tư Bân đưa cho cậu một cốc nước ấm, nói: "Sưởi ấm tay chút, tí nữa viết bài cũng nhanh hơn.
"
"Cậu thì sao?" Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu hỏi.
Tư Bân lắc đầu: "Tôi không lạnh.
"
Lâm Mộc Nhuận cảm ơn rồi nhận lấy cốc thủy tinh.
Tư Bân đứng cạnh cậu, chỉ cần nhìn sang sẽ thấy đôi mắt đang rũ xuống của Lâm Mộc Nhuận, đôi mắt với hàng mi dài ẩn sau thấu kính.
Như đã nhận ra ánh mắt của Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận nhìn lên hắn, hỏi: "Cậu ôn tập thế nào?"
"Cũng được.
" Tư Bân nghĩ ngợi rồi rập khuôn đáp: "Cậu thì sao?"
"Cũng được.
" Lâm Mộc Nhuận trả lời y nguyên hắn.
"Bạn Lâm này.
" Tư Bân cười: "Sao cậu lại học nói chuyện theo tôi thế?"
"Tôi không mà.
" Khóe mắt Lâm Mộc Nhuận hơi nổi lên ý cười: "Thật sự là cũng tạm thôi.
"
Lòng Tư Bân lập tức nhũn ra rối tinh rối mù, hắn nhìn đỉnh đầu Lâm Mộc Nhuận, không thể nhịn được mà muốn xoa mái tóc bị gió thổi bay tán loạn kia, nhưng khi tay nâng được một nửa hắn lại miễn cưỡng bắt ép mình dừng lại.
"Thi xong cùng đi ăn một bữa nhé?" Hắn tiện thể nhét tay vào túi áo.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Vẫn đến căng tin giáo viên à?"
"Ừm, ở đó vắng người.
" Tư Bân đáp.
Ánh mặt trời ló dạng sau mây mù, thời gian vào thi càng đến gần, các học sinh đều tụ tập trước cửa phòng thi của mình, chuẩn bị dụng cụ học tập đầy đủ rồi để cặp sách lên bàn ở bên ngoài, từng người bước vào phòng thi.
Sau khi giám thị đọc quy tắc thi xong thì mở niêm phong đề ra trước mặt mọi người.
Lâm Mộc Nhuận dựa vào ghế, cảm thấy người ở phía sau vỗ vai mình.
"Tư Bân, đừng làm phiền bạn ngồi trước em.
" Giám thị phụ trách nhắc nhở.
"Dạ.
" Tư Bân nhanh chóng thu tay về, không quên nhỏ giọng nói một câu với Lâm Mộc Nhuận đang quay xuống: "Cố lên.
"
Đề thi văn hơi khó, Lâm Mộc Nhuận mất khá nhiều thời gian ở phần văn học cổ, nhưng cậu vẫn hoàn thành tốt bài luận, còn nộp bài sớm 5 phút.
Số người nộp bài sớm rõ ràng ít hơn lần thi trước nhiều, trên hành lang chỉ có một vài học sinh đang so đáp án.
Tư Bân đã đứng ngoài cửa đợi được bảy phút, thấy cậu đi ra liền hỏi: "Làm bài tốt không?"
"Chắc sẽ được 130 điểm.
" Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Tự tin thế cơ à?" Tư Bân cười hỏi.
"Lần trước tôi thi được 136, đề hôm nay khó hơn đề cũ một chút.
" Lâm Mộc Nhuận vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
"Cậu thì sao? Cảm thấy thi như nào?" Cậu hỏi.
"Cũng tạm.
" Tư Bân nghĩ rồi đáp: "Được 125 điểm không khó.
"
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, học sinh vừa kịp viết xong chữ cuối nhẹ nhàng thở phào, học sinh chưa làm hết thì cố cầu xin, nhưng chỉ có thể nhìn giám thị thu bài thi của mình.
"Lạ thế nhỉ!" Lúc này, bên lớp 11-2 sát cạnh vang lên tiếng phê bình của giám thị.
"Em còn là học sinh lớp thực nghiệm đấy, cái việc cơ bản là hết giờ phải nộp bài cũng không biết à?"
Các học sinh khác đã thi xong không biết chuyện gì xảy ra, đều vây quanh cửa lớp 11-2