Tôn tổng là một trong những đối tác kinh doanh của Trì Giang tiên sinh ở Tiền Đường. Trong mấy tháng gần đây, hai người thường lui tới vì hạng mục hợp tác, cho nên ông được mời đến tiệc sinh nhật của Trì Giang phu nhân, đi cùng còn có người của bộ phận kỹ thuật – Lâm Nham, còn cả Chiêm Hỉ.
Đổng Thừa nói Trì Giang tiên sinh rất cảm ơn Chiêm Hỉ vì đã làm cầu nối cho mình, để ý tưởng của ông trở thành sự thật, rất hy vọng Chiêm Hỉ có thể cùng đến.
Chiêm Hỉ chưa từng tham gia tiệc rượu như thế này, một bộ quần áo chỉnh chu cũng không có, lễ phục đang mặc là mượn của La Hân Nhiên.
Lh đã từng tham gia vài buổi tiệc trong giới giải trí, phong cách khá sexy, chiếc váy dài màu trắng cổ V xẻ sâu. May là Chiêm Hỉ có chiều cao xấp xỉ cô nàng, mặc rất vừa vặn, nhưng cổ áo thực sự quá thấp, chỉ có thể mang miếng lót ngực màu trắng mỏng, hơi xấu một chút nhưng khiến cô yên tâm hơn.
Cô biết mình có thể gặp được Lạc Tĩnh Ngữ, cho nên đã tới trước giờ khai tiệc. Nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đi ra không thèm nhìn lại, Chiêm Hỉ cũng không gọi, tay trái cầm túi xách, tay phải nâng váy lên đuổi theo.
Chung Bằng, Mạc Dương và Tiểu Lý đều thấy được. Tiểu Lý không biết, cũng muốn đi theo Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài, nhưng bị Chung Bằng kéo lại.
Mạc Dương đánh chữ cho anh ta: [Anh Lý, chúng ta đi nghỉ ngơi trước, chờ anh Lạc.]
Tiểu Lý vui vẻ nói: "Vừa rồi là bạn gái của cậu ấy sao?"
Chung Bằng cười xấu xa, Mạc Dương cũng cong môi, đánh chữ: [Có thể đấy.]
Vẻ mặt Tiểu Lý đầy ghen tỵ: "Bạn gái cậu ta thật xinh!"
Mạc Dương lườm anh ta: [Anh Lạc không đẹp trai sao?]
Tiểu Lý nhún vai: "Đẹp trai đẹp trai! Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút, hôm nay mệt gần chết."
Ngoài sảnh tiệc là một khu nghỉ ngơi thoáng đãng, dãy cửa kính dài kiểu Pháp có thể nhìn thấy cảnh hồ bên ngoài, ánh mặt trời lặn về phía Tây, mặt hồ lấp lánh sóng vỗ, cảnh sắc đẹp đẽ thoải mái.
Dưới ánh chiều tà, Lạc Tĩnh Ngữ đi rất nhanh, nhưng không bằng Chiêm Hỉ, bởi vì cô đang chạy theo. Khi cánh tay của Lạc Tĩnh Ngữ bị nắm lấy, trái tim khẽ hẫng một nhịp, anh nhắm mắt thật chặt, không dám quay đầu lại.
Anh không biết cô sẽ đuổi theo, tại sao phải đuổi đến tận đây? Cô đã nói rõ ràng, anh không phải kẻ mù chữ, có thể đọc hiểu! Tất cả ý của cô! Những ngày qua, anh sống thu mình lại. Anh làm chưa đủ sao? Anh còn phải làm gì nữa đây?
Thật sự Lạc Tĩnh Ngữ không biết, anh an tĩnh đứng yên, đầu hơi hạ xuống, cắn chặt răng không dám quay đầu.
Chiêm Hỉ đứng phía sau anh, nắm chặt lấy cánh tay của anh, không muốn buông tay, sợ nếu như buông lỏng anh sẽ chạy mất.
Có phải anh... còn giận không?
Chiêm Hỉ lắc lắc cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn bất động. Chiêm Hỉ lại lắc, lắc một lúc lại lắc, hai người đều bế tắc, không ai muốn di chuyển, giương mắt nhìn xem ai sẽ thỏa hiệp trước.
Một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn ngang qua, nhìn bọn họ kỳ lạ, Lạc Tĩnh Ngữ thấy ánh mắt của anh ta, thở dài, chịu thua quay người lại.
Anh mặc một bộ lao động màu đen mới, Chung Bằng, Mạc Dương và Tiểu Lý đều có một bộ, mặc như một nhóm kỹ thuật khiến người khác cảm giác được sự chuyên nghiệp.
Lạc Tĩnh Ngữ cao lớn, mặc thêm đồ lao động càng thêm khí chất mạnh mẽ, Chiêm Hỉ buông tay, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Được rồi, tiếp tục bế tắc, xem ai mở miệng trước.
Lần này người thua là Chiêm Hỉ, ai bảo người trước mặt có ưu thế bẩm sinh cơ đấy?
Môi của cô khẽ run: "Tiểu Ngư, cảm... cảm ơn anh đã... đã chăm sóc Quà Tặng. Tôi..."
Cô thấy một chiếc hộp hình vuông cho anh, "Tặng... tặng cho anh, massage vai và cổ." Vừa nói cô vừa khoa tay, "Anh thường cúi đầu, để làm việc, dùng cái này tương đối tốt."
Không phải Chiêm Hỉ cố ý nói lắp, thật ra khu vực nghỉ ngơi lạnh hơn trong sảnh tiệc rất nhiều, tuy cũng có điều hoa nhưng cũng đã vào tháng hai, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, khó tránh khỏi lạnh đến mức hàm răng cũng run lên.
Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình hiểu được một chút, thấy cô mỏng manh, bên ngực còn lộ ra một mảng da trắng tuyết. Anh khẽ chau mày, lấy điện thoại đánh chữ: [Áo của em?]
"Áo khoác sao?" Chiêm Hỉ chỉ vào sảnh tiệc, "Ở trong, trong đó nóng quá nên đã cởi ra."
Lạc Tĩnh Ngữ thật rất muốn cởi áo khoác để phủ lên người cô, nhưng cảm thấy không thích hợp. Chiêm Hỉ đưa hộp đến trước mặt anh, nói: "Anh cầm đi."
Anh chỉ có thể nhận lấy, cong ngón tay nói cảm ơn, tiếp đó lấy một khăn choàng cổ màu xám cho cô, làm động tác khoác lên. Chiêm Hỉ đỏ mặt nhận lấy, ngoan ngoãn choàng lên vai, che phần lộ ra trên ngực.
Cô cũng cong ngón tay cái với Lạc Tĩnh Ngữ, anh xua tay đánh chữ: [Không sao. Tôi phải đi ăn cùng bọn họ, ăn trưa hơi ít, đói bụng.]
Anh đang mất kiên nhẫn sao? Mình còn chuyện gì nữa không nhỉ?
Đúng là chẳng còn việc gì, Chiêm Hỉ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh, một lý do cũng chưa nghĩ ra, trong đầu hiện lên mấy dòng chữ, sau khi nhìn thấy anh bỗng quên tất cả.
Lạc Tĩnh Ngữ thấy cô đứng bất động, ngơ ngẩn. Anh chau mày, đánh chữ: [Em vào đi, ở đây lạnh.]
"Mà..." Chiêm Hỉ hỏi, "Một lát nữa anh có về không?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, đánh chữ: [Về khi kết thúc, dỡ bỏ cây.]
"Phải đợi tiệc kết thúc sao?" Chiêm Hỉ thất vọng, "Được rồi, vậy... khi nào trả khăn cho anh được?"
Thật ra hiện tại cũng có thể đấy! Nhưng cô không muốn.
Lạc Tĩnh Ngữ cười khổ, không biết Hoan Hoan đang suy nghĩ điều gì. Bọn họ ở tầng trên tầng dưới, khi nào cũng được mà, đi vào thang máy là xong.
Anh lắc tay, chỉ vào Chiêm Hỉ, rồi chỉ vào sảnh tiệc, ý muốn cô nhanh chóng vào đó.
Thật sự Chiêm Hỉ không còn lý do nào nữa, chỉ có thể xoay người trở về.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bóng dáng của cô, đây là lần đầu tiên anh thấy Chiêm Hỉ mặc váy dài, có vẻ eo của cô hơi nhỏ, thực sự quá gầy, sao qua năm mới mà chẳng béo lên nhỉ? Lh cũng đã tăng hơn 2kg rồi.
Lúc này, Chiêm Hỉ bỗng quay đầu, Lạc Tĩnh Ngữ hoảng sợ tựa như bị bắt tội nhìn trộm, chỉ có thể đứng bất động, dáng vẻ lạnh lẽo.
Chiêm Hỉ cười rộ lên, toàn thân ánh lên sắc ấm của hoàng hôn, mập mờ sáng rực, cô trang điểm rất tinh tế, mắt ngọc mày ngại, thật sự rất... rất xinh đẹp!
Đổng Thừa đưa anh bốn tấm vé vào buffet của khách sạn, bốn người mặc đồ đen đi vào nhà hàng, hai đứa nhóc vừa đói vừa hứng thú, cầm dĩa lượn hai vòng, mang về rất nhiều thức ăn.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất đói, nhưng khi nhìn Chiêm Hỉ thì tâm tình rất phức tạp, mất hết hứng thú với đồ ăn, mang một dĩa ra một góc ăn từ tốn.
Hộp máy massage còn đặt trên bàn, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nó, nghĩ thầm sao Hoan Hoan lại tặng quà cho mình? Bởi vì anh chăm sóc Quà Tặng sao? Có phải cô đã nghĩ anh đang xen vào chuyện người khác hay không? Cho nên tặng quà cho anh, ý là không muốn nợ tình cảm của anh?
Có thể là lý do này... Xem ra, đúng thật anh đã làm sai.
Trong sảnh tiệc, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng nhìn thấy Trì Giang phu nhân, đó là một người phụ nữ trung niên tao nhã, vóc dáng không cao, nụ cười ôn hòa, mặc một bộ Kimono màu phấn nhạt, búi tóc đoan trang.
Trì Giang tiên sinh tặng bà một cây trâm cài hoa anh đào, dưới tán cây anh đào kia, ông nhẹ nhàng cài lên búi tóc của phu nhân, khách khứa vỗ tay nồng nhiệt.
Đổng Thừa cầm micro kể một câu chuyện xưa, khi Trì Giang tiên sinh còn trẻ là một tên nhóc nghèo, Trì Giang phu nhân lại là một đại tiểu thư giàu có, bà không để ý phản đối của ba mẹ mà qua lại với Trì Giang tiên sinh, lần đầu tiên hai người hẹn hò chính là đi ngắm hoa anh đào.
Hơn nữa, tên của Trì Giang phu nhân có một "Sakura", vì thế đối với hai người, hoa anh đào không chỉ là ký ức quê nhà, mà còn đại diện cho tình cảm bền vững của bọn họ.
Trì Giang phu nhân cảm động rơi lệ, chỉ có Chiêm Hỉ và Đổng Thừa biết, trâm cài tóc hoa Yamazu này do đích thân Trì Giang tiên sinh làm.
Chiêm Hỉ tưởng tượng, một người doanh nhân hơn năm mươi tuổi, mang kính lão, vụng về cắt hoa văn, lấy cọ nhuộm màu, cầm bay để uốn cánh hoa... Trì Giang phu nhân được sự đối đãi chân thành như thế, thật đáng ghen tỵ.
Tiệc rượu là dạng buffet, sau nghi thức đơn giản, mọi người được tự do dùng bữa, các nhân vật lão làng trong giới kinh doanh tụ lại một chỗ vui vẻ trò chuyện. Đây là tiệc sinh nhật, cũng xem là một cơ hội tốt để xã giao.
Cây anh đào lẳng lặng đứng ở một góc hội trường, đóa hoa màu phấn trắng tạo thành chùm nở rộ trên cành cây. Tựa hồ nếu như không xem kỹ, cách mấy mét không thể nhìn ra thật giả, chỉ có khi quan sát gần hơn mới có thể nhìn thấy hoa văn trên vải của cánh hoa.
Bên cây luôn có người chụp ảnh, đa số là khách nữ, Chiêm Hỉ cũng vui vẻ dựa vào thân cây tạo dáng, để Lâm Nham chụp giúp mình vài bức.
Lâm Nham thấy cô luôn choàng chiếc khăn màu xám, hỏi: "Cô có muốn cởi khăn ra không? Sẽ đẹp hơn."
Chiêm Hỉ sờ vào khăn choàng cổ, lắc đầu nói: "Không, rất lạnh."
Khi đứng bên cạnh background xem ảnh chụp, Chiêm Hỉ nghe một giọng nữ nói: "Đây là làm từ gì thế? Vừa rồi tôi mới vào hội trường đã tưởng thật đó! Còn nghĩ tại sao mùa này lại có hoa anh đào chứ?"
Chiêm Hỉ quay đầu, phát hiện người đang nói là một phu nhân khoảng hơn bốn mươi, đang hỏi một người bạn của mình, hai người đều mặc lễ phục, trang sức trên người không ít, đang khẽ chạm đến cánh hoa tò mò xem.
Chiêm Hỉ nhanh chóng đi tới giải thích: "Chào ngài, đây là dùng công nghệ dập nóng để làm, nguyên liệu là vải, không phải loại bình thường, mà là dùng vải dệt chuyên dụng để làm nóng."
"Công nghệ dập nóng?" Phu nhân áo xanh lần đầu tiên nghe tới từ này, không hiểu lắm.
Chiêm Hỉ giới thiệu đơn giản cho bọn họ một chút, hiện tại cô nghiễm nhiên trở thành Vương Ngữ Yên* trong giới hoa giả, không thể tự tay làm nhưng lý luận suông có thể đứng nhất!
(Ji: *Vương Ngữ Yên là một nhân vật hư cấu trong Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung, nàng là người thuộc làu làu mọi kinh sách võ thuật trong thiên hạ, đến nỗi ai đánh chiêu thức nào nàng cũng có thể gọi tên nó, đồng thời biết cả cách phá giải. Vô tình nàng trở thành một từ điển sống võ học, nhưng nàng không biết võ công.)
Lâm Nham chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cô, nghe cô nói rất có lý lẽ.
Phu nhân áo xanh nghe xong liền kinh ngạc: "Không phải làm bằng máy sao? Thuần thủ công à? Toàn bộ?"
Chiêm Hỉ nói: "Đúng vậy, thân cây là do một đại sư điêu khắc làm. Ngài xem những cánh hoa, lá cây, còn cả cuống hoa, nhụy hoa bên trong, đều làm hoàn toàn bằng tay! Không có sự tác động của máy móc. Cây anh đào này, nhất định là độc nhất thế giới."
Các phu nhân giàu có rất mẫn cảm với "Chế tác thuần thủ công", bởi vì điều này tượng trưng cho sự độc nhất vô nhị!
"Nghe thật không tệ! Cái này dễ học không?" Phu nhân áo xanh hỏi.
"Nhập môn thì đơn giản, nhưng muốn làm tốt thì rất khó, cần phải nghiên cứu mấy năm." Chiêm Hỉ cười nói, "Đây là tác phẩm tương đối ít gặp, hoa giả thông thường sẽ không làm lớn như thế. Tôi biết vị đại sư làm cây anh đào này, anh ấy từng giúp tôi làm chậu hoa trang trí trên bàn, là Bách Hợp và Chim Thiên Đường, cực kỳ chân thật, rất thích hợp để ngắm trong nhà hoặc ở công ty, có thể bảo tồn vĩnh viễn."
Thấy phu nhân áo xanh và bạn của bà không cảm thấy phiền chán mà còn có chút hứng thú, Chiêm Hỉ khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp, "Còn có mấy vật trang trí tinh xảo khác, rất hợp để bày biện trên tủ đầu giường, trên bàn ăn, bên hiên; nếu lớn hơn một chút thì có thể đặt trên bàn làm việc, sảnh trước công ty, trên bàn hội nghị. Thật sự sẽ có lợi hơn hoa tươi, cắm hoa còn phải điều chỉnh sắp xếp, lựa chọn bồn hoa xấu sẽ rất xấu, tuổi thọ của hoa tươi cũng thấp.
Phu nhân áo xanh hỏi: "Loại này có thể tùy chỉnh đặc biệt không?"
"Đương nhiên." Chiêm Hỉ chỉ vào cây anh đào, "Đây chẳng phải là tự tùy chỉnh hay sao?"
Cô không báo giá, những khách trong đây phần lớn đều là người có tiền, một cái cây mấy ngàn vạn sẽ không để vào mắt, một cái túi của người ta cũng đã mấy ngàn vạn.
Cô mong chờ nhìn phu nhân áo xanh, đối phương đã nói một câu khiến cô hớn hở: "Cô gái à, cô nói cô biết vị đại sư này sao? Có thể đưa tôi phương thức liên lạc với anh ta được không? Tôi cũng muốn anh ta làm một chậu hoa, tôi rất thích mẫu đơn, có thể không?"
"Có thể chứ! Hoa gì cũng có thể làm!" Chiêm Hỉ không quan tâm nhiều, thổi phồng Tiểu Ngư trước, "À mà... Vị đại sư này thật ra cũng đang ở khách sạn này, có lẽ đang ở khu nghỉ ngơi, ngài cần gặp anh ấy để nói chuyện không?"
"Thật sao? Như thế thì tốt!" Phu nhân áo xanh rất vui, "Tôi rất thích loại hình nghệ thuật này!"
"Nhưng..." Chiêm Hỉ vừa nói vừa cười, "Anh ấy có chút khó khăn trong giao tiếp. Anh ấy không nghe được, bà có phiền không?"
Lâm Nham vẫn đang nghe: "?"
Phu nhân áo xanh ngạc nhiên, liếc nhìn bạn bè, do dự nói: "Cũng không phiền, nhưng như thế sao nói chuyện được?"
Chiêm Hỉ nói: "Anh ấy có thể đọc khẩu hình miệng, ngài nói chuyện chậm một chút, anh ấy có thể hiểu. Ý của anh ấy, tôi có thể truyền đạt, nếu ngài muốn gặp anh ấy, hiện tại tôi có thể gọi anh ấy tới đây."
Phu nhân áo xanh sảng khoái gật đầu: "Được, cô gọi đại sư tới đây, cô giúp bọn tôi phiên dịch là tốt rồi."
Cuộc đối thoại của mọi người Lâm Nham đều nghe hết, nhìn Chiêm