Tác giả: Hàm Yên
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nam khiếm thính nhút nhát tài hoa - nữ dịu dàng lương thiện, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, ý nghĩa sâu sắc về cách giáo dục trong gia đình, bài học cuộc sống, thâm tình nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 81 chương + 13 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
Trong bảo tàng công viên Hải Dương có trưng bày một bộ xương cá Nhà Táng khổng lồ. Lạc Tĩnh Ngữ “nói” rằng, con cá này thuộc chi Cá Voi, là con cá cô đơn nhất của đại dương.
Bởi vì sóng âm thanh của nó khác với các con cùng loài, cho nên nó không bao giờ có thể “gọi” được đối tượng. Giống như anh, không thể nghe, cũng không biết nói.
Lạc - Tĩnh - Ngữ, Tĩnh trong yên tĩnh, Ngữ trong ngôn ngữ. Thế giới của anh, ngôn ngữ tĩnh lặng.
Trước năm 27 tuổi, Lạc Tĩnh Ngữ đã sống lặng lẽ như vậy. Anh trưởng thành cao lớn, đẹp trai nam tính, nhưng luôn phải giấu mình thật sâu. Trang phục chỉ toàn màu đen, ra ngoài phải luôn đội nón và đeo khẩu trang, bởi vì, anh không muốn người ta biết mình khiếm thính.
Không phải anh ghét bỏ bản thân, mà là người ta ghét bỏ anh. Ngay cả người hợp tác cùng anh cũng nói như vậy. Anh chỉ cần ngồi một chỗ chăm chỉ làm ra tác phẩm, phần giao tiếp với khách hàng cứ để cho anh ta làm là được rồi. Đương nhiên, Lạc Tĩnh Ngữ biết kiểu hợp tác này thì người kia muốn khoa chân múa tay với khách hàng thế nào cũng được, nhưng anh cũng không có cách tốt hơn. Anh là người khuyết tật, người ta sẽ không muốn nói chuyện với anh đâu.
Ngoại trừ “Bánh pudding trứng gà.”
Lần đầu tiên “nói chuyện”, Chiêm Hỉ đã dùng cái nick này. Cũng là chuyện tình cờ, vì cô cần đặt một đơn hàng chỗ anh cho nên mới tìm cách liên hệ, nhưng người đại diện kia hét giá cao quá, cô đành phải tự mình tìm. Tìm tới tìm lui, lại tìm được chính chủ. Cuộc “gặp gỡ” bắt đầu.
Nói ra cũng thật lạ, Chiêm Hỉ trước giờ nổi tiếng ngoan ngoãn nghe lời, hạn chế tiếp xúc với đàn ông, nhưng không hiểu sao, chỉ qua vài dòng tin nhắn ngắn ngủi về công việc, cô lại cảm thấy người ở bên kia màn hình rất đáng tin cậy. Anh rất thật thà, thậm chí có thể nói là ngờ nghệch. Anh chủ động thừa nhận mọi khuyết điểm của mình, đọc chậm, viết sai chính tả, nói chuyện nhạt nhẽo. Nếu cô cảm thấy không muốn tiếp tục, có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, con người Chiêm Hỉ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Sống với một người mẹ cuồng kiểm soát từ nhỏ đến lớn, cô luôn phải dặn lòng mình phải thật kiên nhẫn, vì mẹ muốn tốt cho mình thôi, cho dù cách làm của bà ấy hoàn toàn sai. Tuổi thơ của cô trôi qua thật sự rất vất vả, không ai dám chơi cùng, vì chỉ cần cô mang một vết xước về nhà, mẹ cô sẽ bay đến trường phản ánh. Lớn hơn một chút, không ai dám theo đuổi, vì chỉ cần bà đọc được tin nhắn trong điện thoại có chút mờ ám, bà sẽ đến thẳng nhà người ta để lật nóc vì cái tội dám dụ dỗ con gái ngoan của bà.
Chiêm Hỉ… cũng quen rồi.
Cho nên đối với sự vụng về của Lạc Tĩnh Ngữ, cô có thừa kiên nhẫn. Nếu anh nhắn sai, cô sẽ sửa lỗi, nếu anh cần cô tư vấn chuyện gì đó, chẳng hạn như xem mắt, cô cũng sẵn sàng. Cách một cái màn hình, chẳng có gì không thể nói. Nhưng, Lạc Tĩnh Ngữ không nói mình khiếm thính. Đúng hơn là không dám nói.
Thế giới của anh, những người mà anh thân thiết, đều như vậy. Bởi vì khuyết tật của anh là di truyền. Đừng nói xã hội không chấp nhận, chính bản thân những người giống như anh cũng không thể chấp nhận. Họ không thể chấp nhận ánh mắt phán xét của người ngoài, không thể chấp nhận tình cảm nhạt phai vì không thể giao tiếp như bình thường. Thế nên, người khiếm thính chỉ có thể tìm đối tượng là một người cũng không thể nghe.
Chiêm Hỉ đối với anh, quá xa vời. Cô quá tốt đẹp, quá lương thiện, cho nên anh không thể vì khát vọng của bản thân mà kéo cô xuống vũng bùn. Dù rất muốn được nhìn thấy cô, anh cũng cố gắng dằn lòng lại.
Ấy thế mà, vẫn bị Chiêm Hỉ bắt được. Đầu tiên chính là ở khu chung cư của hai người. Duyên phận cũng thật khéo, sau nhiều năm bị áp bức, Chiêm Hỉ quyết định làm trái lời mẹ dọn ra ở riêng thì lại thuê ngay tòa nhà của Lạc Tĩnh Ngữ. Tuy rằng anh không đồng ý gặp mặt cô, nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ qua tin nhắn, cuối cùng chuyện cần đến cũng phải đến thôi.
Lần đầu nhìn thấy nhau, quả thật đều khiến cả hai bất ngờ. Chiêm Hỉ biết anh “soái”, chỉ là không biết anh khiếm thính. Lạc Tĩnh Ngữ đoán cô là một chị gái mập mạp lương thiện, lại không ngờ cô trẻ trung xinh đẹp như vậy. Thế là, hình như khoảng cách giữa họ lại xa thêm một chút rồi.
Với cách nghĩ của mẹ cô, không bao giờ có thể chấp nhận một người như vậy, đến làm bạn còn khó khăn chứ đừng nói là mối quan hệ xa hơn. Còn với anh, tìm một người khiếm thính cùng chung suy nghĩ đã khó, làm sao có thể mơ mộng đến một cô gái hoàn mỹ như Chiêm Hỉ đây?
Tình cảm nảy mầm nhưng không ai dám nuôi dưỡng, mỗi ngày cố gắng thuyết phục bản thân để cho nó chết đi. Họ tìm mọi cách, nhưng lại không thể chiến thắng vận mệnh.
Cho dù Chiêm Hỉ tuyệt tình từ chối ngay cả khi Lạc Tĩnh Ngữ còn chưa mở lời, cô vẫn không có cách nào xoá đi những quan tâm từ nhỏ nhặt cho đến lớn lao của anh dành cho mình. Mỗi ngày tiếp xúc là một ngày trải nghiệm. Từ nhỏ đến lớn, Chiêm Hỉ chưa bao giờ nhận được sự đối xử như vậy. Điều mà cô làm đều là dưới sự chỉ đạo của mẹ cô, thậm chí là can thiệp thật sâu, giống như việc bà đã trực tiếp “làm việc” với cấp trên của cô, khiến cô vừa mất việc vừa mất mặt.
Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại không như vậy, tất cả mọi việc xung quanh cô, anh đều lấy cô làm trung tâm, cô thấy được mới là được. Những thứ còn lại, không quan trọng.
Làm sao Chiêm Hỉ có thể dối lòng mà bỏ lỡ một người đàn ông tốt như anh? Không nghe được thì sao chứ? Cô học thủ ngữ là được. Không nói được thì sao chứ? Chỉ cần có thể gọi tên cô, dù chỉ là ú ớ cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Mẹ đánh cô chấn động não thì sao chứ? Xem như sau này cô có làm trái ý bà thì cũng chỉ còn đánh chết nữa là xong.
Chiêm Hỉ mang theo tâm trạng lợn chết không sợ nước sôi, bước vào cuộc tình với Lạc Tĩnh Ngữ đầy ngoạn mục, cũng là bước ra khỏi gông cùm xiềng xích suốt hai mươi bốn năm qua.
Cô được tự do rồi, cũng sẽ giúp Lạc Tĩnh Ngữ tự do, trong chính thế giới tĩnh lặng của mình. Cô từng bước giúp anh thoát khỏi sự khống chế của người hợp tác cũ vừa xấu xa vừa thâm hiểm, mang tài hoa bị giấu suốt bao năm của anh ra ngoài ánh sáng. Khiến cho mọi người thật sự biết được, người khuyết tật không có gì khác với người khoẻ mạnh bình thường, có chăng chính là họ thiếu may mắn hơn mà thôi.
Định kiến của xã hội không thể thay đổi trong một sớm một chiều, hay chỉ bởi vì một vài trường hợp đơn lẻ như Lạc Tĩnh Ngữ và gia đình anh. Nhưng nếu như không có những người như Chiêm Hỉ, mang tình yêu và hy vọng đến, thì sự thay đổi dù là rất nhỏ bé này, cũng đã chẳng xảy ra.
Mỗi một cá thể trong cuộc sống đều không hoàn hảo, nếu không là khiếm khuyết bên ngoài thì cũng sẽ là bên trong. Giống như mẹ của Chiêm Hỉ, tình yêu của bà dành cho gia đình là hoàn hảo, nhưng lại khiếm khuyết sự cảm thông và thấu hiểu. Giống như ba mẹ của Lạc Tĩnh Ngữ, họ khiếm khuyết về thính giác nhưng tình yêu thương dành cho con cái lại vô cùng bao dung.
Lại giống như Chiêm Hỉ, trưởng thành trong sự kiểm soát vặn vẹo của gia đình, khiếm khuyết tự do nhưng tâm hồn lại rộng mở, can đảm đi ngược lại định kiến để tìm đến hạnh phúc của riêng mình.
Lại giống như Lạc Tĩnh Ngữ, thế giới của anh khiếm khuyết âm thanh nhưng lại dũng cảm bước vào thế giới của Chiêm Hỉ, dùng năng lực của mình để bảo vệ và yêu thương cô.
Cuối cùng, cá voi dù không phát ra âm thanh, cũng không còn cô đơn nữa rồi.
Bình luận truyện