Ba cô gái nhảy một khúc hơn 3 phút, và phải tập đi tập lại. Cô giáo Khâu thấy ở đâu không đều, hoặc động tác không đúng sẽ ấn nút tạm dừng, đếm nhịp cho bọn cô.
Chiêm Hỉ vốn cho chuyện khiêu vũ trong cuộc họp thường niên chỉ cần tùy tiện nhảy là được, không nghĩ tới cô gái Khâu lại cực kỳ nghiêm túc, ba cô gái cũng không lười biếng, không ai muốn kéo team về phía sau, thái độ cũng đúng mực hơn.
Hai tiếng tập luyện, quả nhiên hiệu quả hơn so với tập một mình.
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đứng ngoài phòng học nhìn các cô khiêu vũ, anh không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được chấn động. Lúc khúc nhạc dạo vang lên, dù Chiêm Hỉ chưa nhúc nhích, anh đã chạm tay lên mặt kính trong suốt.
Mấy lần sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ đã phát hiện ra quy luật, khi tiết tấu đến một thời điểm nào đó, Chiêm Hỉ sẽ múa lên.
Anh kiểm chứng quy luật này qua mấy lần, ngón tay khẽ động đậy, đếm "Ba, hai, một", sự khác biệt ngày càng rõ ràng! Trò chơi nhỏ này khiến anh lặng lẽ vui vẻ, không biết nói đây là cảm giác gì, chỉ cảm nhận được âm nhạc và vũ đạo thì ra cũng không hoàn toàn vô nghĩa đối với anh.
Anh thích vật an tĩnh mà mỹ lệ, lúc này anh nhận ra, những điệu múa trừu tượng kia, những thứ mình chưa được thử qua, như âm nhạc khó hình dung cũng có thể dùng phương thức khác để cảm nhận.
Lúc ấy Chiêm Hỉ đang nhảy múa nhìn anh, ánh mắt nóng rực, mấy lần Lạc Tĩnh Ngữ bị cô ép phải dời tầm mắt, rồi không nhịn được nhìn trở lại.
Anh tự nói bản thân không nên trầm luân như thế, chỉ muốn tùy hứng một chút mà thôi, anh chỉ đang xem cô luyện tập, còn gì? Cô nói bọn họ vẫn có thể làm bạn bè, bọn họ chính là bạn! Chưa từng tuyệt giao, đúng không?
8h đúng, cô giáo Khâu tan lớp, Chiêm Hỉ mệt đến mức nằm rã rời dưới sàn, cô giáo Khâu ngồi xổm cạnh cô massage đùi giúp cô, hỏi: "Mệt lắm đúng không?"
Chiêm Hỉ không còn sức để nói chuyện, chỉ gật đầu.
Cô giáo Khâu vừa xoa bóp vừa cười nói: "Mấy năm tôi học nhảy và cả lúc làm thực tập sinh, ngày nào cũng tập từ sớm đến tối muộn. Cô từng xem chương trình tuyển chọn chưa? Có mấy người mới tập nhảy mấy tháng đã đi thi, bởi vì gương mặt xinh đẹp, cũng biết cách ăn nói, được mọi người yêu thích nên sẽ nổi bật. Còn những người như chúng tôi, dù có đam mê nhảy múa nhưng không nổi bật, thì không có một cơ hội nào để thi đấu đâu."
Chiêm Hỉ hỏi: "Vậy cô từng hối hận chưa?"
"Không hối hận." Cô giáo Khâu ấn mạnh một chút, "Người ta tìm được một chuyện khiến mình thật tâm yêu thích, cũng không dễ dàng. Tôi biết cô cảm thấy tôi nghiêm khắc, không cần phải tích cực đến thế, nhưng tôi đã nhận tiền của các cô, đây cũng là chuyện mà tôi am hiểu nhất, tôi phải làm tốt nó. Tôi nghĩ, cô cũng hy vọng mình sẽ tự tin biểu diễn trên sân khấu chứ?"
"Ừm!" Chiêm Hỉ gật đầu, hỏi lại, "Cô giáo Khâu, học phí ở đây thế nào? Độ tuổi của tôi còn có thể tới học không?"
Cô giáo Khâu chau mày: "Sao không thể chứ? Tôi còn có cả học viên hơn bốn mươi, năm mươi tuổi đây. Chuyện nhảy múa này thì tuổi tác bao nhiêu chả được? Cô xem mấy cô dì ngoài quảng trường nhảy rất vui không. Sau này tôi về già, nhất định sẽ là một bông hoa tươi thắm nhất trong quảng trường, giang thẳng chân, mạnh mẽ quơ tay!"
Viên Tư Thần và Tiền Vân đang nghỉ ngơi, nghe mấy câu của cô Khâu liền cười lên.
Chiêm Hỉ nghỉ mấy phút, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ còn chờ ở ngoài, cắn răng đứng lên lấy quần áo: "Mấy chị em, tôi đi trước đây, bạn tôi đang chờ."
Tiểu Vân nhìn cô như muốn nói, Viên Tư Thần nắm lấy cánh tay cô ấy, vì thế không hỏi nữa.
Mãi cho đến khi Chiêm Hỉ vào phòng thay đồ, Tiền Vân mới hỏi Viên Tư Thần: "Bạn của Tiểu Chiêm có phải bị câm điếc không? Em thấy Tiểu Chiêm giống như đang sử dụng thủ ngữ với anh ta."
Viên Tư Thần nói: "Chị cũng thấy thế, sáng nay cô ấy nói có hẹn với bạn, có thể là chàng trai này."
Tiền Vân kinh ngạc: "Hôm nay là Lễ Tình Nhân! Cô ấy đang hẹn hò với chàng trai này sao? Người câm điếc? Không thể nào."
"Liên quan gì đến em chứ?" Viên Tư Thần cười cười, "Này, đừng nói trong công ty nhá. Chúng ta đừng quản chuyện riêng tư của cô ấy."
Cô giáo Khâu dọn đồ đạc, xen vào nói: "Tôi cũng đồng ý, hơn nữa Tiểu Chiêm rất phóng khoáng, không giống như để ý vẻ bề ngoài đâu."
Tiền Vân chu mỏ: "Vậy Lâm Nham làm sao đây?"
"Tiểu Chiêm đã tỏ thái độ lạnh nhạt với Lâm Nham rồi, không hề uống trà sữa." Viên Tư Thần cầm lấy quần áo, "Đi thôi, tôi cũng muốn cùng bạn trai trải qua thế giới hai người."
Tiểu Vân cười xấu xa: "Hôm nay nhảy mệt đến thế, thế giới hai người còn được sao?"
Viên Tư Thần đẩy cô nàng một cái: "Hey! Thì ra lúc em với chồng trải qua thế giới hai người, người mệt là em nhỉ? Em cũng biết cách chơi đấy!"
Cô giáo Khâu uống nước, suýt nữa thì sặc: "Hai người đi nhanh lên! Không phù hợp với trẻ em đâu!"
***
Mấy chị gái đều là người từng trải, còn Chiêm Hoan Hoan chỉ là một chú gà con.
Sau khi thay xong đồ, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ đi xuống lầu. Chiêm Hỉ lén lút nhìn anh, bỗng dưng muốn cười, trái tim nhỏ nhảy loạn lên, nghĩ đến anh rảnh rỗi đến xem cô luyện mua, ha ha ha... Không chừng người nói một đằng làm một nẻo không chỉ có cô!
Lạc Tĩnh Ngữ không thể cười nổi, nếu như sớm biết hôm nay là Lễ Tình Nhân, đánh chết anh cũng không đồng ý ăn cơm cùng Hoan Hoan, càng không đến tìm Hoan Hoan khi bữa tối bị hủy, hơn nữa còn đồng ý chờ cô nhảy xong.
Anh không muốn làm Hoan Hoan hiểu lầm, và gán mác cho anh là một người tốt, thật sự anh không còn chỗ trốn.
Hai người đi trên đường, gió lạnh thổi qua, người Hoan Hoan đầy mồ hôi, lúc có gió thổi qua liền rét lạnh đến run rẩy, lập tức nhớ tới khăn choàng trong túi.
Cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh mặc một chiếc áo lông màu đen cổ tròn, dù khóa kéo lên tới đầu cũng lộ một ít phần cổ. Chiêm Hỉ vội vàng lấy khăn choàng đưa anh: "Choàng lên đi, gió rất lớn, tôi đã giặt sạch rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Đúng thật là trả khăn choàng thôi sao?
Anh nhận lấy choàng lên cổ, Chiêm Hỉ đứng bất động, ngẩng đầu nhìn anh rồi chỉ vào mặt mình.
Không cần nói Lạc Tĩnh Ngữ cũng hiểu ý của cô, tự giác tháo khẩu trang xuống. Sau khi Chiêm Hỉ thấy mặt anh, nụ cười sáng rực hơn: "Sau này anh gặp tôi, có thể đừng đeo khẩu trang hay không?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày dùng thủ ngữ hỏi: [Vì sao?]
"Anh nói thử xem tại sao." Chiêm Hỉ bất giác nũng nịu, nghĩ thầm người này cũng thật là, còn vì điều gì chứ? Muốn nhìn mặt anh đấy! Đã lâu không gặp, cô chỉ xem video anh đút sữa cho mèo cho đỡ nhớ, khó khăn lắm mới gặp được người thật, còn không cho cô xem đủ?
Nhưng, Lạc Tĩnh Ngữ thật sự không biết vì sao, chớp chớp mắt nhưng không hỏi tiếp.
Chiêm Hỉ cùng anh sóng vai đi về phía trước, đột nhiên kéo tay áo của anh, đến khi anh quay đầu liền cười hì hì: "Vì sao anh qua đây?"
Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời.
Chiêm Hỉ không bỏ qua: "Sao anh biết tôi ở đây?"
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ nhìn cô, không có ý định lấy điện thoại ra.
Chiêm Hỉ tựa như không nhận ra sự lạnh nhạt của anh, hỏi tiếp: "Tiểu Ngư, vừa rồi anh cảm thấy tôi nhảy có tốt không?"
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ đến dáng vẻ lúc nhảy múa đầy phóng khoáng, vẻ mặt anh bỗng mất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, giơ ngón cái với cô.
Chiêm Hỉ rất vui, bụng kêu gào, cô lẩm bẩm: "Đói bụng quá!"
Cô đứng ở đầu đường nhìn xung quanh bốn phía, lúc nói chuyện còn không quên khoa tay múa chân mấy từ thủ ngữ, "Tôi chưa ăn cơm chiều, anh đã ăn chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ giật mình, cô chưa ăn cơm sao? Còn nhảy múa lâu như vậy, sức lực đâu ra?
Anh cũng nhìn theo Chiêm Hỉ tìm xung quanh, hai người cùng thấy một nhà hàng KFC, Chiêm Hỉ chỉ vào nói: "Đến KFC đi, tôi muốn ăn gà cuộn!"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ rất tự nhiên kéo cánh tay anh: "Đi thôi."
Người đàn ông bên cạnh tránh khỏi tay cô như bị điện giật, Chiêm Hỉ sững sờ, lúng túng nói: "Xin... xin lỗi."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh mím môi, hai tay đút vào túi quần, cùng Chiêm Hỉ đến KFC.
Trong nhà hàng, Lạc Tĩnh Ngữ lấy điện thoại gọi mấy món, Chiêm Hỉ muốn ăn gà cuộn, cánh gà nướng, khoai tây và trà sữa, Lạc Tĩnh Ngữ gọi cho mình một tách café, một lát sau anh đã mang mâm đồ ăn đến.
Khi chờ món, đa số người ngồi trong KFC đều nói chuyện phiếm, cũng có cặp tình nhân trẻ. Chiêm Hỉ nhìn bọn họ, rồi nhìn sang Tiểu Ngư, cảm thấy ngọt ngào như hai người đang hẹn hò.
Bọn họ ngồi xuống bàn tròn, Chiêm Hỉ rất đói bụng, quyết định lấp đầy bụng trước. Khi ăn, cô lén quan sát Tiểu Ngư, hình như anh không hào hứng lắm, đôi mắt hững hờ, lông mi dài chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt rất căng thẳng, hoàn toàn không vui.
Chiêm Hỉ kéo ghế đến gần anh một chút, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện, anh di chuyển ghế tránh đi. Chiêm Hỉ không dám động nữa, cầm gà cuộn lên ăn.
Cô không thích dáng vẻ xa cách người khác của Tiểu Ngư như vậy! Lúc trước bên cạnh anh, anh luôn đùa giỡn cô mà! Đôi mắt cũng cong lên, không giống như lúc này, thật giống như cô thiếu nợ anh hai triệu tệ vậy.
Chiêm Hỉ lúc xem mắt với người khác rất ít nói, xưa nay không chủ động tìm đề tài, còn với Lạc Tĩnh Ngữ thì khác. Hiện tại với hoàn cảnh đặc biệt thế này, nếu cô không mở miệng, Tiểu Ngư có thể ngồi không đến lúc KFC đóng cửa mất.
Sau khi Chiêm Hỉ tiêu diệt hết gà cuộn và cánh gà nướng, cô chuẩn bị tâm sự với Tiểu Ngư.
"Lúc nãy..." Thấy Tiểu Ngư không nhìn cô, Chiêm Hỉ kéo cánh tay anh khiến anh chuyển tầm mắt đến, cô tiếp tục nói, "Lúc nãy anh đặt tay lên mặt kính, là cảm nhận âm nhạc sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, thấy tay Chiêm Hỉ đặt lên bàn, anh cong ngón trỏ gõ mặt bàn một cái rồi chỉ vào tay của cô, vẽ một dấu chấm hỏi trên không trung.
"... Chấn động?" Dù Chiêm Hỉ học bên khối Văn, vẫn nhớ rõ kiến thức vật lý.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, đánh chữ trên điện thoại cho cô xem: [Tôi không biết âm nhạc là thứ gì.]
Hình như đề tài này không vui vẻ mấy... Chiêm Hỉ nghĩ ngơi, muốn không khí thoải mái một chút, cười hỏi: "Làm xong cây anh đào của Trì Giang tiên sinh, anh bận làm gì nữa?"
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Ngày Của Hoa.]
Chiêm Hỉ hỏi: "Ngày Của Hoa là gì?"
Lạc Tĩnh Ngữ: [Baidu]
Chiêm Hỉ: "..."
Cô bĩu môi: "Anh không thèm nói với tôi một chút sao?"
Thật sự làm khó người ta mà, Lạc Tĩnh Ngữ khó xử muốn chết, sao anh giảng được đây? Thủ ngữ có thể nhưng cô xem không hiểu, giảng bằng cách gõ chữ? Giải nghĩa ngọn nguồn của một ngày lễ truyền thống, cần đến nửa cái mạng của anh đấy.
Thấy dáng vẻ rối rắm khi cầm điện thoại của anh, Chiêm Hỉ bật cười: "Đùa với anh thôi, sao nghiêm túc như thế?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Mấy ngày nay, có nhiều người đến tìm tôi để hỏi về chuyện hoa giả." Chiêm Hỉ vừa ăn khoai vừa nói, "Ngô phu nhân đó gọi cho tôi, bà ấy muốn làm một bồn hoa Mẫu Đơn, tôi nói phải hỏi anh gần đây có bận việc gì không. Lần trước anh làm 'Vận may tới' cũng mất một tuần, có lẽ bồn hoa Mẫu Đơn cũng rất tốn thời gian, anh có hứng thú nhận không?"
Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ: [Mẫu Đơn, số lượng ít thì bốn ngày, nhiều thì một tuần, một đóa 900 tệ, nhưng tôi không có thời gian.]
"..." Chiêm Hỉ hơi trầm mặc, hỏi tiếp, "Còn một khách nữ, cũng đến từ tiệc sinh nhật của Trì Giang tiên sinh. Em gái kết hôn, ngài ấy muốn tặng một bó hoa, anh cũng không có thời gian sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ không đánh chữ, xua tay trả lời, vẻ mặt buồn bực.
Gần đây anh làm gì có thời gian, ban ngày làm đơn hàng trang sức hoa Thược Dược, nửa tháng tiếp theo, ngoại trừ ăn cơm, ngủ, tắm rửa cũng không có thời gian rảnh.
Có điều Chiêm Hỉ không biết được, cô rất rối rắm, chỉ cảm nhận được sự xa cách của Tiểu Ngư.
Trước cửa phòng luyện nhảy, sự dịu dàng khi anh đã vén sợi tóc giúp cô, hiện tại chẳng còn gì. Vì sao> Bởi vì cô nói câu "Ngày lễ vui vẻ" với anh sao? Chiêm Hỉ nghĩ thật lâu, ngước mặt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: "Tiểu Ngư, có phải anh còn giận tôi không?"
Lạc Tĩnh Ngữ im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Chiêm