Câu hỏi này của Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ không mấy kinh ngạc.
Anh cảm giác Phương Húc đã nói trúng tâm sự của mình.
Trên đời không có tiệc nào không tan, anh hợp tác với Phương Húc bốn năm, càng ngày càng mâu thuẫn, cuối cùng cũng phải tan vỡ.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không có Phương Húc, đa số công việc của Lạc Tĩnh Ngữ sẽ mất hết, không có thu nhập, đây là chuyện rất nghiêm trọng.
Thật ra Lạc Tĩnh Ngữ đã có một kế hoạch nhỏ, khi tháng năm đi bồi dưỡng ở Thượng Hải sẽ nói chuyện với cô Từ một chút, nghe ý kiến rồi mới quyết định.
Cho nên lúc này, anh lắc đầu, đánh chữ trên điện thoại đưa cho Phương Húc: [Không có, cậu đừng suy nghĩ nhiều.]
Vẻ mặt Phương Húc vẫn chưa hòa hoãn, bắt chéo chân hỏi: "Bạn gái cậu làm gì? Cũng làm hoa giả sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.
Phương Húc cười nhạt: "Vậy bạn gái cậu rất giỏi, cũng giúp được cậu nhận được đơn đặt hàng. Ở đâu ra vậy?"
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, gõ chữ: [Hoa anh đào, tiệc của khách Nhật Bản.]
Phương Húc nhìn tới liền ngây ngốc, nghĩ thầm không lẽ người bạn gái này quen từ bữa tiệc Nhật Bản đó?
Lạc Tĩnh Ngữ lại đưa điện thoại tới: [Tôi đã gọi cậu, cậu nói không đi.]
Phương Húc: "..."
Đúng là Lạc Tĩnh Ngữ có gọi anh, hôm đó anh phải làm từ sáng đến tối mịt, sợ sẽ không lo xong việc, cũng sợ mình không thể giao tiếp với người khác, nên mời Phương Húc đi cùng.
Phương Húc hơi mệt, nói bản thân không giúp ích gì, đi cũng vô dụng, nếu muốn người phiên dịch có thể nhờ tiểu Lý bên điêu khắc. Lạc Tĩnh Ngữ không miễn cưỡng anh ta.
Nghĩ thế, Phương Húc có chút mất mặt, chậm rãi nói: "Tiểu Ngư, thời gian trước cậu bận rộn, tôi không có cơ hội tâm sự. Đúng lúc hiện tại cậu đang nghỉ ngơi, chúng ta nên nói chuyện đi. Thật ra, từ cuối năm trước nhận được đơn hàng hoa anh đào này, tôi đã phát hiện cậu sai sai. Lừa tôi, tự đi gặp khách Nhật Bản, sau đó còn viết cho tôi một tác phẩm lớn kia, sau đó tôi cũng muốn xem lại văn bản đó nhưng tìm không ra."
Anh ta nói rất chậm để Lạc Tĩnh Ngữ có thể đọc khẩu hình môi. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn rất cẩn thận, cơ hộ hai người trực tiếp nói chuyện không nhiều, Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu cách phát âm của anh ta, khi nhìn thấy chỉ đi theo mấy từ then chốt, cố gắng tự sáng tạo nội dung.
Phương Húc tiếp tục: "Tôi biết cậu có ý kiến với tôi, lần trước đến tìm tôi, cũng đã nói rõ ràng với cậu rồi. Không phải tôi không muốn mở rộng thị trường cho cậu, quan hệ của tôi không lớn, cậu muốn tôi nói mấy lần mới hiểu đây?"
Anh ta chỉ vào tai phải của mình, "Cậu không nghe được, có thể cảm thấy đủ được không? Năm nay, chúng ta chuẩn bị kế hoạch cho Lễ Hán phục, kiếm được ba bốn chục vạn, thu nhập cậu sẽ cao hơn năm trước. Chúng ta vẫn luôn phát triển, cậu không phát hiện sao? Tiền lời mỗi năm đều tăng, kỹ thuật của cậu rất được các cô gái chào đón. Nếu cậu muốn có danh tiếng, tôi có thể ghi tên cậu là thầy Lạc, hoặc thầy Tiểu Ngư, cũng chẳng có vấn đề gì."
Phương Húc cố gắng thuyết phục anh, "Tôi xin cậu hãy thực tế một chút, đừng nghĩ gì kỳ quặc đi so sánh với Từ Khanh Ngôn! Trong nước có bao nhiêu Từ Khanh Ngôn chứ? Cậu có từng thắc mắc những người làm hoa handmade còn không kiếm ra nhiều tiền bằng cậu, tại sao họ lại nổi tiếng hơn cậu?"
Lạc Tĩnh Ngữ nặng nề nhìn anh ta.
Phương Húc tự hỏi tự đáp: "Người ta có thể quay video ngắn, trang điểm lộ mặt, vừa làm hoa vừa giảng giải; người ta cũng có thể mở một khóa dạy học, để người yêu thích có thể nhập môn; thậm chí cũng mở một tiệm hoa giả, để các tiểu thư giàu có đến uống trà và phẩm hoa, một buổi chiều có thể kiếm đủ số tiền cậu làm chết đi sống lại hai ngày. Vậy những công việc đó cậu làm được không? Nếu được, tôi lập tức sắp xếp cho cậu!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Có một thành ngữ gọi là Tốt khoe xấu che, cậu đã từng nghe chưa?" Phương Húc nói tiếp, "Ý là nói cậu phải phát huy sở trường, ưu điểm, tránh đi khuyết điểm. Vậy ưu điểm của cậu là gì? Cậu có nghị lực, kiên nhẫn, kỹ thuật tốt, thẩm mỹ thiết kế phù hợp với Hán phục. Còn khuyết điểm? Không cần tôi nói chứ, Lạc Tĩnh Ngữ!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Lần trước, cậu gửi tấm hình cây hoa anh đào cho tôi, tôi đã giúp cậu đi quảng cáo, cậu biết người trong ngành phản hồi thế nào không? Tôi rất xấu hổ để nói ra điều đó!" Nói đến đây, Phương Húc tự cười.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết đáp thế nào, đợt rồi anh ngày đêm làm Thược Dược, không có thời gian lướt web, hơn nữa thông tin về hoa giả rất kín.
Anh nhăn mày, vẽ dấu chấm hỏi trên không trung.
"Thật sự muốn biết? Biết rồi đừng tức giận đấy." Phương Húc cười khan.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.
Phương Húc thả lỏng chân, thân người hơi hướng về trước, mở miệng rõ ràng, nói từng câu từng chữ: "Bọn họ nói, người nhận đơn hàng này, là một kẻ điên."
Sắc mặt Lạc Tĩnh Ngữ chợt biến đổi.
"Mọi người đều cười cậu, sao lại có tên điên nhận đơn hàng này? Dùng hoa vải làm một cái cây! Có bị bệnh không? Không làm vật cứng được sao? Không có giảm giá sao? Một loại hoa mà cứ lặp đi lặp lại, ý nghĩa ở đâu? Thiếu tiền tới mức nào? Cậu biết, tôi không có mặt mũi nào nói thông tin của cậu, cậu còn dám bảo tôi đi quảng cáo! Đúng là bị đám đông chế giễu mà!"
Phương Húc lắc đầu cười khổ, "Lạc Tĩnh Ngữ, xã hội này rất thực tế, còn cậu quá ngây thơ, có phải cậu cảm thấy mình làm được một cây rồi rất trâu bò hay không? Nhưng người ta lại nói cậu là một con bò ngốc! Đây là nguyên nhân vì sao từ đầu tôi không muốn cậu nhận đơn này! Cậu đã làm rất nhiều hàng để bán chõ Lễ Tình Yêu, số tiền đó không đủ sao? Nếu tôi không báo 22 vạn mà nghe lời cậu báo 15 vạn, chúng ta sẽ lỗ đến sạt nghiệp mất!"
Mặt Lạc Tĩnh Ngữ hết đỏ rồi lại trắng, anh không ngờ tới câu trả lời này. Anh vốn định dùng cây anh đào này để tạo danh tiếng cho mình, kết quả lại như thế.
Anh bị điên mới nhận đơn này sao? Ngoại trừ anh, không ai chấp nhận sao?
Là do anh quá ngốc?
Đây có phải là vấn đề mất đi bản sắc không? Chỉ có ý nghĩa kiếm ra tiền sao?
Anh không hiểu, đả kích rất mạnh, xấu hổ đến mức muốn quay đầu đi, không muốn nhìn Phương Húc nói chuyện; nhưng anh không thể.
Phương Húc bình tĩnh giải thích với anh, mà anh cũng cần biết phản hồi của người trong ngành, không thể vì ý kiến khó nghe liền không nghe, anh không yếu đuối đến thế. Anh muốn phát triển, anh muốn biết mình đã sai ở đâu.
"Nhìn đi, đây là đơn hàng lớn mà cậu nói, chúng ta nhận, cậu cũng đã làm, còn làm rất tốt, kết quả thì sao? Danh tiếng rối loạn! May mà chuyện này không truyền xa trong giới, không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, những người trong giới Hán Phục không hiểu lắm, vẫn chưa biết cây này do cậu làm ra."
Phương Húc nói xong, nhấp một ngụm trà. Anh ta thở dài, ngẩng đầu lên nói, "Cậu đừng nghĩ tôi không muốn giao tiếp với cậu, thật ra tôi chấp nhận điều đó, nhưng rất khó khăn. Cậu không thể nghe, đánh chữ không nhanh, lần nào cũng thế, tôi tự mình lải nhải, còn cậu ngây ngốc ngồi nhìn. Tôi rất tò mò, cậu và bạn gái giao tiếp bằng cách nào? Cô ấy là người bình thường, có biết thủ ngữ không? Sao cô ấy chấp nhận được cậu thế? Giữa hai người luôn là một người nói, một người không hé răng sao, như thế là phản khoa học! Cậu cảm thấy hai người có thể ở bên nhau lâu không?... Thôi thôi! Tôi đã nói nhiều rồi, rốt cuộc cậu có hiểu không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Nghe" hiểu đó, nhưng không muốn đáp lại, không có phản ứng, không nhúc nhích, chỉ muốn biến mất.
Phương Húc tức chết: "Lạc Tĩnh Ngữ ơi là Lạc Tĩnh Ngữ, xin cậu chấp nhận vị trí của mình đi! Mà nè, không lẽ tôi phải nói cậu nên chấp nhận số mệnh đi sao? Cậu là một tên điếc, vừa câm vừa điếc đó đại ca! Hai ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, tôi chưa đủ tốt sao? Có phải cậu đã quên nơi đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Nếu không có tôi, làm gì có cậu hôm nay. Thanh toán của chúng ta rất sòng phẳng, tôi cũng không tham tiền của cậu, cậu còn muốn thế nào chứ?"
Anh ta lấy hơi nói, "Cậu muốn làm một mình, tôi sẽ không ngăn cản, cậu có thể tìm một đối tác đáng tin cậy hơn tôi sao? Tôi muốn kinh doanh, rất nhiều người muốn hợp tác cùng tôi, tại sao tôi phải tìm cậu? Là vì cậu đáng thương, giỏi giang nhưng không có việc. Tôi giúp cậu như vậy, không phải muốn cậu đội ơn tôi, phải báo đáp tôi. Ít nhất cậu đừng chơi trò lợi dụng xong rồi qua cầu rút ván chứ."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
"Có phải tôi đã nói nhiều thành ngữ nên cậu lại không hiểu không? Vậy cậu hiểu sói mắt trắng không? Lạc Tĩnh Ngữ, cậu đừng làm sói mắt trắng đấy! Tôi biết cậu không phải người như vậy, cậu vẫn luôn hiểu chuyện, là ai đã dạy cậu? Tác phẩm văn chương kia là ai giúp cậu viết? Bạn gái? Thứ gì thế! Cô ta giỏi thế sao không đến giúp cậu nói đi? Nói quang quác ai mà chẳng biết chứ? Đây rõ ràng là ly gián chúng ta, tôi tốt bụng khuyên cậu đấy Lạc Tĩnh Ngữ, nên tự mình kiếm kế sinh nhai, đừng ngu ngốc tin lời phụ nữ. Chắc là cô ta thấy cậu bị điếc, rất ngốc nghếch dễ bị lừa rồi!"
Lạc Tĩnh Ngữ không muốn" nghe "nữa. Thực sự, anh không muốn nghe một lời nào nữa. Anh muốn nói với Phương Húc, cậu đi đi, anh thực sự không muốn đối mặt với anh ta một giây nào nữa.
Phương Húc cũng đã nói xong, lại uống mấy ngụm trà nữa, anh ta đứng lên đến vỗ vai Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn anh nói: "Tiểu Ngư, cậu tự suy nghĩ cho kỹ, cậu là người tàn tật, là kẻ điếc. Nếu rời khỏi tôi, cậu có thể tự mình phát triển sự nghiệp sao? Loại bồn hoa trang trí đó, có thể so sánh với trang sức Hán Phục sao? Lễ hội Hán phục thu nhập tới mấy chục vạn, nếu không muốn làm thì nên nói sớm, tôi sẽ tìm người khác hợp tác. Chúng ta muốn chia tay cũng không khó mấy, tùy vào một câu của cậu thôi."
Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn anh ta, sau khi Phương Húc nói xong, lại vỗ lên vai anh, mở cửa đi.
Một lúc lâu, Lạc Tĩnh Ngữ mới đứng lên, quay sang Quà Tặng đang nằm trên cầu thang mèo, anh đi đến vươn tay với Quà Tặng, mèo con ngoan ngoãn nhào vào lòng anh.
Anh ôm Quà Tặng ngồi trên sofa, nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng muốt mềm mại, tựa hồ có thể chữa khỏi vết thương trong lòng anh, nhưng không thể ngăn cảm giác cay cay mắt.
Đương nhiên anh nhớ lần đầu gặp Phương Húc.
Lúc đó bạn gái anh ta là một thiên kim thích văn hóa Hán phục, sau khi cô đến Thượng Hải học hoa dập nóng thì nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ, nhưng anh không biết cô.
Cô về Tiền Đường nói về Lạc Tĩnh Ngữ với Phương Húc. Ban đầu Phương Húc đã biết về hoa dập nóng từ tiểu thiên kim này, bắt đầu cân nhắc làm ăn buôn bán, khổ nỗi không tìm được đối tác, sau khi anh ta nghe thấy liền bảo tiểu thiên kim lấy WeChat của Lạc Tĩnh Ngữ từ Đại sư Từ.
Lần đầu gặp mặt, Phương Húc và tiểu thiên kim đến chợ đêm tìm anh, lúc ấy Lạc Tĩnh Ngữ đang cùng Trần Lượng trông quán. Ngày hè nóng bức, hai người nóng đến đổ mồ hôi đầy người, còn bị muỗi cắn.
Phương Húc nhìn thấy món trang sức Lạc Tĩnh Ngữ làm, còn cả tác phẩm hoa giả hoàn thành của anh, sau khi phỏng vấn, hai người thành công hợp tác sơ bộ.
Thực ra lúc đầu Phương Húc rất khó giao tiếp với Lạc Tĩnh Ngữ, anh có thể cảm nhận được, có điều chẳng nói gì. Có một người bình thường đồng ý giúp anh kinh doanh, anh thật sự rất cảm kích, chỉ cần Phương Húc cần sẽ có ngay, dù anh ta có đặt đơn nhiều thế nào, Lạc Tĩnh Ngữ cũng sẽ mất ăn mất ngủ mà làm cho xong.
Sau đó, Phương Húc và tiểu thiên kim chia tay, còn Lạc Tĩnh Ngữ và anh ta lại quấn lấy nhau nhiều năm như vậy.
Anh không cho rằng bản thân là sói mắt trắng, đã lâu như thế, nợ của anh và Phương Húc còn chưa trả hết sao? Lần nào nảy sinh mâu thuẫn, Phương Húc cũng nhắc đi nhắc lại anh là một kẻ điếc, kẻ điếc, kẻ điếc... Tựa như tai điếc là sai lầm lớn nhất của anh, là khuyết điểm của anh, là loại tội lỗi anh phải giấu thật kín.
Từng giọt nước mắt rơi xuống viền mắt, Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác mình thật thất bại, tựa hồ lại bị Phương Húc thuyết phục lần nữa.
Vất vả làm ra một cây anh đào, người trong giới lại cười nhạo trào phúng, nói anh bị điên, nói anh ngu ngốc. Cũng may là Phương Húc chưa nói tên của anh, nếu như mọi người biết Lạc Tĩnh Ngữ làm, sau này anh không còn mặt mũi nào sống tiếp trong ngành này.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Cứ sống qua ngày như thế sao?
Một năm 365 ngày, đầu tiên là lễ hội mùa xuân và Lễ Tình Nhân, sau đó Lễ hội hoa, rồi được nghỉ một tháng, một tháng đến Thượng Hải bồi dưỡng và bắt đầu Lễ hội Hán Phục, sau đó là Giáng Sinh. Cứ năm này qua năm khác, anh phải sống như thế sao?
Ngẫm lại cũng chẳng có gì không tốt, năm nay kiếm được nhiều hơn năm ngoái, còn thu nhập hơn 40 vạn, còn nhiều hơn cả chị gái và anh rể, đừng nói đến bạn học như Nhạc Kỳ và Trần Lượng.
Nhưng vì sao vẫn đau lòng như vậy? Phương Húc nói không sai, anh là một người điếc, không thể quay video, không thể giảng dạy, càng không thể dạy học trực tiếp, nhiều việc anh không thể làm như thế, dựa vào gì mà đòi có một cơ hội tốt.
Cơ hội tốt là để cho người bình thường, anh không xứng! Anh không nên đi học tạo hoa, tốn nhiều thời gian công sức tiền bạc, nhọc nhằn khổ sở nghiên cứu kỹ thuật, quay đầu nhìn lại trần nhà vẫn thấp như vậy, anh chạm đến, đã đến đỉnh rồi, không vượt qua được nữa!
Vậy... vì sao lại khóc?
Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh thường khóc, tại sao đến trưởng thành còn khóc chứ?
Mấy tháng gần đây gặp quỷ rồi, rơi nhiều nước mắt thế còn là đàn ông sao?
Anh là người như thế, kẻ điếc người câm, còn mơ tưởng được nổi bật trong giới hoa giả, mơ mộng kết hôn với Hoan Hoan, thực sự vừa ngây thơ vừa ngu ngốc.
Lạc Tĩnh Ngữ rút mấy tờ khăn giấy thấm nước mắt, ôm Quà Tặng một lúc, rồi đặt nó xuống đất. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên bàn làm việc, vùi đầu lắp ráp bồn hoa Mẫu Đơn.
Chiêm Hỉ tan làm trở về, nhanh chóng phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ không đúng.
Anh rất mệt mỏi, mất đi sức sống, hôn cô cũng có lệ, trong ánh mắt chẳng có sắc thái nào.
Ăn xong, Chiêm Hỉ hỏi anh có muốn ra ngoài tản bộ không, Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: [Anh mệt rồi, em về đi.]
Chiêm Hỉ sao có thể đi được, cô nhìn thấy một hộp bánh và trái cây trên bàn, ngồi xuống cạnh Lạc Tĩnh Ngữ và kiên nhẫn hỏi: "Tiểu Ngư, anh sao thế? Vì sao không vui? Hôm nay có ai tới sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ không muốn nói, mím môi lắc tay.
Lần trước Phương Húc mắng anh một trần, anh cũng không dám gặp Hoan Hoan, sợ rằng bản thân sẽ suy sụp, mất mấy ngày mới qua được. Lần này, anh không thể ngăn Hoan Hoan đến nhà ăn cơm, muốn cô ăn xong đi nhanh, để một mình anh chịu đựng.
Chiêm Hỉ không dễ gạt như thế, Tiểu Ngư là người rất nhạy cảm, rất nhiều suy nghĩ trong lòng không nói ra. Cô quen anh hai tháng, cũng biết tính cách Tiểu Ngư ôn hòa đơn thuần, rất chân thành, không phải người xấu.
Tiểu Ngư có thể chịu được sóng to gió lớn, bởi vì trong xương cốt anh có một sự kiên cường, đồng thời anh cũng rất dễ bị đả kích, tựa như lần đầu tiên gặp mặt Trì Giang tiên sinh, cả người như rơi xuống vực sâu, cần một thời gian mới có thể thức tỉnh.
Hôm nay, nhất định anh đã bị kích thích mới sa sút tinh thần như vậy, Chiêm Hỉ nhìn bánh và hoa quả, một tia sáng lướt qua, hỏi: "Có phải Phương Húc đã tới không?"
Anh không nhìn cô, Chiêm Hỉ quơ tay tạo thành chữ [Phương] trước mặt anh.
Thân thể Lạc Tĩnh Ngữ run lên, bỗng chốc nhìn cô.
Thật sự là một người đơn giản! Chiêm Hỉ không nhịn được hỏi tiếp.
"Phương Húc đã nói gì với anh? Hai người đã cãi nhau sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ không biết trả lời thế nào, anh rất đau lòng, dù có rất nhiều suy nghĩ muốn nói với Hoan Hoan, nhưng nhớ đến cô không hiểu thủ ngữ. Anh đánh chữ lại rất khó khăn, nên không nói.
Để anh tự chấp nhận đi, anh sẽ nghĩ kỹ. Lạc Tĩnh Ngữ nắm tay Chiêm Hỉ, cúi đầu chậm rãi lắc, dùng thủ ngữ nói: [Đừng hỏi.]
Chiêm Hỉ bắt đầu tức giận, không thể như thế! Không thể để anh cứ giữ phiền muộn trong lòng!
Cô khẽ xoa gò má Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn hàng mi buông xuống của anh, khua tay nói: [Em rất muốn biết.]
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ buồn bã.
[Em muốn biết, Tiểu Ngư] Chiêm Hỉ chậm rãi nói thủ ngữ, không quen lắm nhưng rất đúng quy tắc thủ thế, giống như trong sách giáo khoa, [Anh nói với em, nói thật chậm, chúng ta sẽ tâm sự. Em muốn biết lời nói trong tim anh.]
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn lắc đầu, thậm chí nhắm hai mắt.
Chiêm Hỉ không muốn từ bỏ, cô biết, nếu lần này bỏ cuộc việc nghe lời nói của anh, lần sau gặp vấn đề như vậy, Tiểu Ngư càng sẽ không mở miệng với cô.
Khi người ta đau khổ cần được nói ra, tựa như lúc cô ngột ngạt bị giam trong nhà liền điên cuồng tìm La Hân Nhiên tâm sự. Cô không tin Tiểu Ngư sẽ không nói với cô, là do anh rất khó mở miệng, phương thức giao tiếp khó khăn. Chiêm Hỉ thật muốn nhanh chóng học được thủ ngữ, nếu như trình độ của cô giống Kỷ Hồng Triết thì tốt rồi, Tiểu Ngư sẽ không buồn như thế.
Dù thế nào, hôm nay cô không định buông tha Lạc Tĩnh Ngữ, cô sẽ chờ anh, không về tầng 8, nhìn anh có thể trầm mặc đến lúc nào.
Bọn họ vẫn đối mặt trên sofa, tay Chiêm Hỉ vẫn còn nắm lấy tay Lạc Tĩnh Ngữ, trấn an anh từng chút một, chưa từng dừng lại.
Anh không mở mắt, cô cũng không gấp gáp, chỉ cần cho anh biết cô luôn ở đây là được. Cô muốn nghe anh nói, muốn biết anh đã trải qua những gì, muốn biết suy nghĩ