Chiêm Hỉ tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Đầu còn đau âm ỉ, cô thật sự không muốn mở mắt mắt, nhưng biết rằng mình phải mở mắt ra, nếu không người đó sẽ lo lắng.
Người đó là ai? Sao trong một lúc cô không thể nhớ ra.
Vậy có lẽ là mất trí nhớ rồi? Thì ra con người thật sự sẽ mất trí nhớ, tiểu thuyết không gạt người.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn người đang bên ngồi giường bệnh, nhìn ánh mắt lo lắng của anh, ký ức lập tức trở lại hoàn toàn.
Sao cô lại có thể quên mất anh?
Tiểu Ngư của cô, là người đàn ông dịu dàng nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này.
Chỉ là dáng vẻ hiện tại của anh hơi tàn tạ, không còn đẹp trai nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng La Hân Nhiên đều thấy Chiêm Hỉ mở mắt, La Hân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Đại ca, cậu ấy tỉnh rồi, tôi cầu xin anh đi ăn chút gì đi. Nếu anh ngất xỉu, tôi thật sự không thể hầu hạ hai người bất động đâu."
Trước đó, sau khi La Hân Nhiên mang cơm hộp trở lại tiểu khu liền trợn mắt há hốc mồm, lâu như vậy, bọn họ không chỉ không lên lầu, còn không thấy Chiêm Kiệt đâu. Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ ngất xỉu ngồi trước cửa, bên cạnh còn có mấy cư dân nhiệt tình vây quanh khuyên bảo anh.
La Hân Nhiên cho rằng Chiêm Hỉ tuột huyết áp, nên cô bảo Lạc Tĩnh Ngữ ôm người ra tiểu khu, gọi một chiếc taxi đến bệnh viện gần nhất.
Tới rồi mới bệnh viện biết, Chiêm Hỉ là do bị Trì Quý Lan đánh khiến cho não chấn động nhẹ. Vẫn còn may, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi, còn truyền đường glucose bổ sung năng lượng cho cô.
Chiêm Hỉ biết Lạc Tĩnh Ngữ chưa ăn gì, muốn mở miệng nói chuyện, phát hiện đôi môi cứng đờ, cô định dùng thủ ngữ, nhưng tay trái mới nâng lên một chút đã bị Lạc Tĩnh Ngữ đè lại.
Trên mu bàn tay của còn gắn kim tiêm, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, tay trái chỉ vào mình, làm động tác ăn cơm, ý bảo anh sẽ ăn cơm.
"Ăn đi, đừng nhịn, làm tổn thương thân thể của mình chỉ để tiểu nhân được lợi." La Hân Nhiên mở một hộp cơm đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ, anh nhận lấy bằng tay trái, tay phải không cách nào lấy được cái muỗng, chỉ đành đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, dùng tay trái cầm muỗng ăn chậm rãi.
Chiêm Hỉ nhìn anh, đưa tay phải chạm vào băng gạc trên cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô lắc đầu, Chiêm Hỉ mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc."
La Hân Nhiên bận rộn cả ngày từ sớm đến tối Lạc Tĩnh Ngữ rất áy náy, bảo cô về nhà nghỉ ngơi, La Hân Nhiên hỏi anh: "Môt mình có thể chăm sóc cậu ấy sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, La Hân Nhiên lại hỏi Chiêm Hỉ: "Cậu thật sự không sao? Đầu còn đau hay không?"
Chiêm Hỉ nhẹ giọng nói: "Tớ không sao, cậu về nhà đi. Có tiểu ngư ở đây rồi, hôm nay vất vả cho cậu."
"Bạn tốt nên ra sức lúc này." La Hân Nhiên cười xoa đầu cô, "Bây giờ Tiểu Ngư nhà cậu cũng là thương binh, hai ngươi cũng thật giỏi, một trước một sau lần lượt vào bệnh viện. Như vậy đi, tớ về nhà tắm rửa ngủ một giấc, sáng mai tới thăm cậu và mang đồ ăn cho các cậu. Bác sĩ nói cậu chỉ cần theo dõi một đêm là có thể xuất viện, nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không có tiện thuê hộ lý."
Chiêm Hỉ gật đầu nhẹ, phát hiện vẻ mặt Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô hơi lạ, Chiêm Hỉ hỏi: "Sao thế?"
Lạc Tĩnh Ngữ do dự một chút, dựng thẳng hai tay trên đầu giống hai cái lỗ tai.
Chiêm Hỉ hiểu ra ngay, nói với La Hân Nhiên: "Hân Nhiên, tớ đưa chìa khóa cho cậu, có thể phiền cậu về 1504 một chuyến không? Mèo con trong nhà không biết lấy nước và thức ăn, cậu giúp bọn tớ chăm sóc nó một chút nhé, chỉ cần thêm một chút nước và thức ăn là được."
La Hân Nhiên cười: "Không sao, tớ sẽ làm cho, yên tâm đi."
Sau khi La Hân Nhiên rời đi, bên giường bệnh chỉ còn lại Lạc Tĩnh Ngữ, một chị gái đang ngủ trên giường bệnh khác, người nhà đang xem TV, không quan tâm đến bọn họ.
Lạc Tĩnh Ngữ dùng tay trái nắm lấy tay phải của Chiêm Hỉ, hai người nhìn nhau không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Một người nói: Em không sao, anh đừng lo lắng.
Một người khác cũng nói: Anh không sao, em đừng lo lắng.
Lạc Tĩnh Ngữ tay trái nhẹ nhàng đặt lên mi mắt của Chiêm Hỉ, làm động tác ngủ bằng một tay. Chiêm Hỉ biết anh đang bảo cô nghỉ ngơi, cô ngoan ngoãn gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Đúng thật cô còn muốn ngủ, đầu đang rất đau, cách tốt nhất lúc này chính là đừng nghĩ gì cả mà ngủ một giấc, nhưng khi thật sự nhắm mắt lại, trong đầu lại rối rắm.
Chuyện còn chưa được giải quyết, biện pháp áp dụng Phương Húc này hoàn toàn bị phá hỏng.
Mẹ đã biết sự tồn tại của Tiểu Ngư, còn biết anh là người câm điếc, không đồng ý để bọn họ bên nhau.
Phương Húc đã biết bọn họ không có chứng cứ, về sau không biết sẽ làm thế nào.
Nếu không có cách nào để tự chứng minh, có phải Tiểu Ngư sẽ phải bị Họa Thường kiện hay không? Anh còn có thể tiếp tục làm hoa sao?
Làm sao vượt qua ải của mẹ đây? Ba và anh trai sẽ tiếp tục ủng hộ bọn mình không?
......
Chiêm Hỉ không biết đã ngủ từ khi nào, cô tỉnh lại là do muốn nôn.
Lạc Tĩnh Ngữ cầm thùng rác ngồi bên giường bệnh, ôm cô giúp cô vỗ lưng, nhìn cô đang nôn khan trong vòng tay mình.
Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần theo dõi, qua hai ngày sẽ tốt lên. Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ đau lòng, anh đã biết người phụ nữ lúc trước chính là mẹ của Hoan Hoan, xuống tay thật nặng, thật ra bà ấy muốn đánh anh, kết quả Hoan Hoan lại giúp anh chặn lại.
Anh đã sớm đoán được mẹ của cô sẽ không chấp nhận mình, không có mấy bậc ba mẹ của một cô gái bình thường chấp nhận con gái tìm một người câm điếc làm bạn trai, huống hồ hiện tại anh còn gặp phải chuyện như vậy, lúc trước chỉ có lợi một chút ở mặt này, sự nghiệp của anh, trình độ của anh, hiện tại xem ra đều tràn ngập nguy cơ.
Anh ta sẽ trở thành một kẻ vô giá trị, câm điếc, học vấn thấp, không việc làm, không tiền bạc, còn bị buộc tội sao chép. Ôi, anh còn đánh nhau với người ta, vào đồn cảnh sát, người nhà Hoan Hoan đều đã biết.
Trên đời này còn ai thảm hại hơn anh không?
Lạc Tĩnh Ngữ gần như một đêm không ngủ, nhiều nhất là ngủ gật bên mép giường Chiêm Hỉ, thời khắc chú ý đến cô. Anh vẫn luôn nắm tay phải của cô, bởi vì không thể nghe thấy, sợ cô có việc gọi anh nhưng không thể chú ý được.
Cả đêm Chiêm Hỉ nôn hai lần, vài lần nhờ Lạc Tĩnh Ngữ đỡ mình vào WC.
Đầu của cô rất choáng váng, bước đi cũng không xong, khi vào WC Lạc Tĩnh Ngữ sẽ giúp cô giữ bình truyền dịch, xoay người đi một chút để tránh. Nhưng Chiêm Hỉ không cảm thấy thẹn thùng chút nào, như thể cô không có gì phải giấu diếm trước mặt người này.
Qua một đêm, La Hân Nhiên cùng Vỏ tôm đến bệnh viện rất sớm, tinh thần Chiêm Hỉ đã khôi phục một chút, bác sĩ kê đơn thuốc cho cô, dặn dò cô về nhà phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Ăn xong bữa sáng, La Hân Nhiên giúp Chiêm Hỉ xử lý thủ tục xuất viện, Vỏ Tôm lái xe đưa cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ về nhà.
Trên xe, mấy lần La Hân Nhiên muốn nói lại thôi, Vỏ Tôm không chịu được liền nói: "Nói với bọn họ đi, có thể giấu tới khi nào chứ? Chắc chắn Chiêm Hỉ sẽ nhìn thấy."
Chiêm Hỉ nhìn La Hân Nhiên, hỏi: "Có phải bọn họ ...... đã có hành động tiếp theo hay không?"
"Ừm." La Hân Nhiên gật đầu, "Cậu lên xem Weibo một chút đi, biết sớm một chút cũng tốt. Đừng kích động quá, bác sĩ nói cậu không thể kích động."
Chiêm Hỉ mỉm cười: "Yên tâm đi, tớ cũng mệt đấy."
Trước khi mở Weibo, Chiêm Hỉ đã dặn Lạc Tĩnh Ngữ không được tức giận, không thể kích động, không được tự ý làm chuyện bốc đồng, có suy nghĩ gì phải nói với cô, đừng che giấu nỗi buồn trong lòng.
Lạc Tĩnh Ngữ đồng ý, anh không hối hận về việc đánh Phương Húc, điều anh hối hận chính là do sự xúc động của anh mà liên lụy đến nhiều người như vậy.
Chiêm Hỉ mở Weibo, Lạc Tĩnh Ngữ đến gần cùng cô xem, cuối cùng đã biết xảy ra chuyện gì.
8h sáng, 【rrft0429】 đăng một bài mới trên Weibo cực kỳ dài, kể lại mọi chuyện một lần nữa, kèm theo rất nhiều hình ảnh.
Chỉ là lúc này, cô ta ngoài việc tag Họa Thường cùng Cá Mừng Vui, còn tag rất nhiều người của giới hoa dập nóng, trong đó bao gồm Từ Khanh Ngôn, chị Thiệu, chị Tiểu Chu, hơn nữa chỉ đích danh thầy Lạc l là học trò của Từ Khanh Ngôn. Cô ta chất vấn Từ Khanh Ngôn, đệ tử yêu quý của bà sao lại đi sao chép một tác phẩm nhỏ của một người yêu thích hoa giả như cô ta. Trong vòng hai ngày, nếu không thừa nhận và không xin lỗi, chuyện này nên giải quyết như thế nào?
Ngoài ra, 【rrft0429】 còn chia sẻ bài Weibo này, tag tất cả thương hiệu Studio Hán phục nổi tiếng cùng nhóm Hán Phục.
Vài người trong nhóm không rõ tình hình thuận tay chia sẻ, lập tức câu chuyện được lan rộng. Weibo của Cá Mừng Vui tràn ngập các bình luận khó coi, một số người chỉ theo dõi, còn đa phần đều mắng chửi.
【rrft0429】 còn đăng kèm ảnh chụp màn hình tin nanh riêng với Chiêm Hỉ. Vì thế, rất nhiều người muốn Cá Mừng Vui lấy chứng cứ ra.
【 Netizen 1】: Tự mình thề thốt nói đối phương vu khống, sao không lấy ra chứng cứ chứng minh bản thảo của mình sớm hơn người ta, tự mình định đoạt hết hay sao vậy? Bắt nạt người mới à?
【 Netizen 2】: A a a a a a nhà tôi sập mất rồi!! Thầy Lạc của Cá Mừng Vui chính là người bên Đại sư Cá Nhỏ đấy!! Tay anh ấy hóa thành tro tôi cũng nhận ra!
【 Netizen 3】: Shit, lần trước tôi mới vừa đặt đơn một cây trâm bên chỗ các người, cần hủy đơn hoả tốc, ch* sao chép lăn đi!
【 Netizen 4】: Tôi có một nghi vấn, nếu Cá Mừng Vui thật sự có bản thảo sớm hơn, vậy chứng minh là khổ chủ* đã sao chép Cá Mừng Vui? Vậy thì khổ chủ đã xem qua bản thảo của Cá Mừng Vui, tôi vẫn không tin vào trùng ý tưởng cho lắm. Nếu đã xem qua, chứng tỏ Cá Mừng Vui đã tiết lộ bản thảo ở đâu đó rồi? Thực ra chứng cứ rất dễ dàng cung cấp, nhưng nếu không có, vậy thì đã nói lên Cá Mừng Vui nói dối hay không? Căn bản không có bản thảo gì cả?
(Ji: *khổ chủ - ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ các nạn nhân)
......
Trong Taobao của cửa hàng Cá Mừng Vui, một loạt các yêu cầu hủy hàng.
Lạc Tĩnh Ngữ đều đã làm xong các trang sức này, vốn dĩ đang chờ cuối tháng giao hàng.
Chiêm Hỉ tắt điện thoại, nói: "Như thế này không mấy khác với suy nghĩ của em, chuyện này làm lớn lên, đến mức mọi người trong giới Hán phục và giới hoa dập nóng đều biết, bọn họ cũng chỉ có chút bản lĩnh này."
Những bình luận đó, Lạc Tĩnh Ngữ cũng thấy được, anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, vẻ mặt lại trở nên đờ đẫn.
Chiêm Hỉ thở dài, La Hân Nhiên hỏi: "Cậu tính làm thế nào?"
"Chưa nghĩ ra." Chiêm Hỉ nói, "Tối hôm qua Tiểu Ngư nói với ta, Phương Húc đã thừa nhận là anh ta làm. Nếu đối phương đã tin chắc nên chúng ta cũng không thể trốn tránh, chắc chắc phải có đòn đáp trả, nên tớ đang suy nghĩ viết thế nào, ngoài ra còn phải nghĩ cách lại tìm xem chứng cứ. Haiz...... Người ta muốn hãm hại thì mỗi một bước đều đã lên kế hoạch, cơ hội thắng của anh ta chính là bọn tớ không lưu lại tài liệu, đây cũng là căn cứ vào hiểu biết của anh ta đối thói quen làm việc của Tiểu Ngư. Vừa rồi bọn tớ cực kỳ bận rộn, căn bản không nghĩ đến việc lưu lại tài liệu. Lúc Phương Húc hủy hợp tác với Tiểu Ngư, Weibo của người kia đã đăng lên."
La Hân Nhiên lại hỏi: "Cậu biết người kia là ai à?"
"Khả năng cao chính là Quản Như Tiệp, đối tác mới của Phương Húc, là một thể loại làm hoa khác mà không mấy người học trong nước." Chiêm Hỉ phân tích, "Cây trâm Tiểu Ngư thiết kế không hề đơn giản, nếu thật sự là người mới sẽ không làm được đến như thế. Nếu là người bên nhánh thể loại của đại sư Từ thì dù có bán hết mặt mũi của Đại sư Từ cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy, chỉ cần bọn tớ lưu lại, bị đại sư Từ biết là ai, sao có thể ngóc đầu lên trong giới này được?"
"Có lý." La Hân Nhiên nghĩ ngợi, "Nhưng mà chứng cứ này tìm ở đâu đây? Cậu có manh mối không?"
Chiêm Hỉ lắc đầu: "Tạm thời không có, nhưng tớ cảm thấy có vài chi tiết nhỏ chưa không chú ý đến. Bây giờ đầu tớ rất mơ màng, suy nghĩ sâu một chút liền đau đầu."
Nói xong cô đánh thật mạnh lên đùi của Lạc Tĩnh Ngữ một cái, tức giận nói, "Con cá này của nhà tớ thật sự ngốc muốn chết. Nếu như anh ấy nói đi tìm Phương Húc từ sớm, tớ sẽ cài một cây bút ghi âm vào quần lót của anh ấy. Phương Húc đề phòng tớ nhưng sẽ không đề phòng anh ấy. Cậu xem đi, quả nhiên đã mở miệng thừa nhận, thật đáng tiếc, lãng phí một cơ hội tốt."
La Hân Nhiên cùng Bì Hà đều bật cười, Lạc Tĩnh Ngữ không thấy khẩu hình môi của Chiêm Hỉ, không hiểu bọn họ đang cười cái gì, anh bĩu môi xoa xoa chân của mình.
Chiêm Hỉ không thật sự tức giận với anh, lúc này người khổ sở nhất là Tiểu Ngư, cô ngại chê trách anh, việc cấp bách là phải ra cách giải quyết nguy cơ lần này thế nào. So với chuyện này, bên mẹ cũng không sao, may mắn đã có ông anh có thể giúp cô chặn một lúc.
Bốn người trở lại 1504, Chiêm Hỉ lại nằm trên giường, cô thật sự không ngồi được, cần phải nằm mới thoải mái một chút, đôi lúc vẫn còn muốn nôn mửa.
Do tay bị thương, Lạc Tĩnh Ngữ không thể nấu cơm, La Hân Nhiên không để anh động tay, cô đến dọn chậu cát mèo, rồi cùng Bì Hà chăm sóc Quà Tặng một chút. Sau khi rảnh hơn, Vỏ Tôm gọi cơm hộp, ba người ăn cơm trưa trong phòng khách.
Lạc Tĩnh Ngữ ăn rất nhanh, sau đó anh bưng một chén cháo rau củ vào phòng ngủ. Chiêm Hỉ ngủ được một lát, lúc này tỉnh lại, Lạc Tĩnh Ngữ vỗ lên cánh tay của cô, bảo cô ăn một chút cháo.
Vết thương trên mặt anh vẫn còn bầm tím, qua một đêm còn sưng tấy hơn chút, Chiêm Hỉ xoa lên má trái má của anh. Lạc Tĩnh Ngữ hơi đau, nghiêng đầu tránh đi.
"Chả trách mẹ em muốn đánh anh." Chiêm Hỉ dựa vào giường, còn có tâm trạng đùa anh, "Nếu em vừa thấy gương mặt này, em cũng muốn đánh anh đấy. Xấu quá!"
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn gương, biết mặt bản thân thật sự rất thảm, khi anh xuất hiện trước mặt mẹ Hoan Hoan, đều cảm thấy tựa như một hiện trường của tai nạn thảm khốc, sau này không biết sẽ ra sao.
Anh cụp mắt xuống, đặt chén cháo trên tủ đầu giường, tay trái múc một muỗng cháo, thổi một rồi đưa tới bên miệng Chiêm Hỉ, cô há miệng ăn.
Cứ như vậy gần nửa chén cháo, Chiêm Hỉ lắc đầu nói mình ăn không vô.
Lạc Tĩnh Ngữ không ép cô, bác sĩ nói, cô ăn uống không tốt thì nên ăn một ít cơm. Anh nghĩ buổi tối mình nên tự nấu cháo hoặc nấu mì cho Hoan Hoan, nấu cháo bằng một bàn tay chắc không thành vấn đề.
"Tiểu Ngư." Chiêm Hỉ nắm tay trái Lạc Tĩnh Ngữ, anh lật tay giữ chặt lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, Chiêm Hỉ cười nhạt, "Sẽ qua thôi, sẽ tốt lên. Anh hãy tin tưởng em, người tốt sẽ có báo đáp. Em ở bên cạnh anh, đừng sợ hãi, ngàn vạn ngàn vạn đừng từ bỏ."
Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mắt, nhanh chóng chớp vài cái mới không khiến nước mắt rơi xuống.
"Hứa với em, đừng từ bỏ." Giọng Chiêm Hỉ rất nhẹ, do không dùng sức nhưng ngữ khí lại rất kiên định, "Em muốn anh hứa với em."
Thật lâu sau, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.
Buổi chiều, Chiêm Hỉ uống thuốc xong rồi ngủ một giấc, khi tỉnh lại cơn đau đầu đã giảm bớt không ít. La Hân Nhiên cùng Vỏ Tôm vẫn chưa đi, Lạc Tĩnh Ngữ nhờ Vỏ Tôm mua vài món ăn cùng mì sợi, dự định tự mình nấu cơm chiều cho Chiêm Hỉ, buổi tối làm thêm bữa khuya.
Ba người bọn họ vẫn giải quyết cơm chiều bằng cơm hộp, ăn xong La Hân Nhiên chơi với Quà Tặng một lát rồi cùng Vỏ Tôm rời đi.
Tối hôm trước Lạc Tĩnh Ngữ gửi WeChat cho Chiêm Kiệt, nói anh biết não của Chiêm Hỉ bị đánh đến chấn động, cả đêm ở trong bệnh viện, bảo mấy ngày nay Chiêm Kiệt và mẹ Chiêm đừng tới quấy rầy cô nghỉ ngơi, bởi vì bác sĩ nói cô không thể kích động, không thể chịu nổi kích thích.
Anh cố gắng gửi những tin nanh rời rạc, tốt xấu cũng đã làm rõ mọi chuyện. Chiêm Kiệt nói đã biết, bảo hai người bọn họ một người dưỡng bệnh thật tốt, một người dưỡng thương thật tốt. Anh sẽ quản thúc mẹ, bà ấy vẫn chưa biết Lạc Tĩnh Ngữ sống ở căn hộ nào, dù muốn tìm tới cũng vô ích.
【 Anh vợ Chiêm Kiệt 】: Tên nhóc cậu cũng thông minh một chút đi, ngốc nghếch chạy tới đánh nhau với người ta, thấy rất đàn ông sao? Bồi thường tiền rất sảng khoái đúng không? Cậu bốc đồng như vậy sao tôi có thể yên tâm giao em gái cho cậu chứ? Nếu không phải nhìn thấy cậu che chở em tôi lúc nó bị đánh hôm qua, tôi cũng lười quan tâm đến cậu! Còn có, chuyện xấu của cậu nhanh chóng ngẫm lại nên giải quyết thế nào đi, lớn như thế còn bị người ta hãm hại. Nếu chuyện này không qua được, bên mẹ tôi căn bản sẽ đứt đường, tôi và ba cũng không được! Hiểu chưa?
【 Cá Cực Lớn 】: Hiểu ạ, cảm ơn anh trai.
【 Anh vợ Chiêm Kiệt 】: Đừng gọi tôi là anh trai! Gọi tôi là anh Chiêm.
【 Cá Cực Lớn 】: Cảm ơn anh, anh Chiêm.
Chiêm Hỉ nhận được WeChat hỏi thăm dò bên đám người chị Thiệu tỷ, cô dứt khoát kéo chị Thiệu, chị Tiểu Chu cùng chị Tiểu Đinh vào một nhóm nhỏ, không dám kéo Từ Khanh Ngôn, nói rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Sau khi nói xong, ba chị gái đều choáng váng.
【 Chị Thiệu 】: Chị nói thật, chị rất tin tưởng Tiểu Ngư. Đã quen biết rất nhiều năm, tuy rằng không thân thiết nhưng cậu ấy thật sự không có mưu mô, căn bản chị cũng không tin mấy tin tức trên Weibo.
【 Chị Tiểu Chu 】: Không thấy phong cách bản thảo thiết kế của người kia chính là phong cách Tiểu Ngư sao? Chỉ cần có hiểu biết về tác phẩm của Tiểu Ngư, vừa thấy đã có thể nhận ra.
【 Chị Tiểu Đinh 】: Nhưng các Netizen không nhìn ra đấy! Người ta muốn chứng cứ!
【 Chị Thiệu 】: Chuyện này cũng thật hết chỗ nói, lúc trước hai đứa em tự mình chụp ảnh gửi cho anh ta cũng được mà [Ngất], hai em thật ngốc mà.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Đừng mắng đừng mắng mà chị Thiệu. Lúc đó bọn em đang làm Lễ hội Sáng tạo, thật sự không để ý chuyện này chút nào, hơn nữa chỉ là một bản thảo, vốn dĩ nó là đơn đặt hàng Phương Húc nhận, ai mà biết anh ta sẽ giữ lại để hại người đâu!
【 Chị Tiểu Đinh 】: Weibo của chị...... Không theo dõi lắm, mấy ngày gần đây đang bận làm hoa nè. Còn phải trông cháu nhỏ nghỉ hè, đơn đặt hàng Lễ hội Hán còn rất nhiều chưa làm. Nhưng Tiểu Chiếm này, chị cũng nói với em, tạm thời chị không thể lên tiếng giúp Tiểu Ngư, chuyện này rất nhạy cảm, cô Từ vẫn chưa phản hồi.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Không sao đâu chị Đinh, em hiểu được. Mọi người không cần lên tiếng giúp Tiểu Ngư, em đã rất cảm kích khi mọi người không chia sẻ bài Weibo kia. Tối nay em sẽ đăng bài giải thích lên Weibo.
【 Chị Tiểu Chu 】: Em đăng một bài trước xem tình huống thế nào, viết rõ ràng mọi chuyện đã trải qua, xem thử Netizen có thể hiểu được hay không. Đôi lúc dù không có chứng cứ, chỉ cần logic hợp lý cũng vẫn có người xem hiểu.
【 Bánh Pudding Trứng Gà】: Vâng, em sẽ viết thật tốt.
Nhất định phải đáp trả, sau khi Chiêm Hỉ ăn xong một chén cháo trứng gà rau xanh do Lạc Tĩnh Ngữ nấu, cô cố gắng đứng lên ngồi vào bàn làm việc mở laptop.
Cô sắp xếp lịch sử trò chuyện rồi chụp màn hình, bao gồm ngày 3 tháng 7 Phương Húc nhận đơn hàng rồi gửi yêu cầu thiết kế cho Lạc Tĩnh Ngữ, còn có phản hồi của Lạc Tĩnh Ngữ.
Đây là một điểm có lợi cho bọn họ, lúc ấy hẳn Phương Húc cố ý không hỏi khi nào giao bản thảo, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại rất nguyên tắc, chủ động hỏi khi nào cần giao, Phương Húc đáp quanh co "Không gấp", sau đó Lạc Tĩnh Ngữ nói ——
【 Cá Cực Lớn 】: Gần đây tôi rất bận, ngày 10 có thể vẽ xong, trước ngày 13 sẽ đưa cho cậu.
【 Phương Húc 】: Không gấp, cứ từ từ đưa.
Sau đó, hai người bọn họ không còn lịch sử trò chuyện liên quan đến chuyện này nữa.
Chiêm Hỉ còn có lịch sử trò chuyện cùng Tô Tô liên quan đến việc dò hỏi cô việc Phương Húc đã đưa bản thảo thiết kế hay chưa, Tô Tô nói không có. Chiêm Hỉ hỏi Tô Tô lịch sử trò chuyện này có thể đăng lên hay không, Tô Tô nói cứ đăng lên trước rồi xem thử, chuyện hai người liên hệ này đã là tháng tám, thật ra cũng vô dụng
Sắp xếp