Trong văn phòng Đỗ Hằng Tri, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy bản sơ thảo thiết kế lễ phục đầu tiên của Đỗ Hằng Tri cho nữ minh tinh Vân Tịch, là một bộ váy rộng cúp ngực thuần tím, tầng tầng lớp lớp váy xếp chồng lên nhau, điểm xuyết bởi một đóa hoa sương mù lớn, chỉ cần nhìn ảnh cũng có thể cảm nhận được cảm giác tựa thiên tiên.
Đỗ Hằng Tri vui vẻ hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút, sau đó nói với Chiêm Hỉ. Chiêm Hỉ phiên dịch: "Thiết kế Đỗ, thầy Lạc hỏi có nhiều đóa hoa quá hay không? Sẽ rất nặng."
"Nặng sao?" Đỗ Hằng Tri lấy mẫu hoa sương mù từ bàn làm việc, ước lượng một chút, "Tôi cho rằng sẽ rất nhẹ."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ vào bản thảo thiết kế, rồi nói một tràng thủ ngữ với Chiêm Hỉ, cô không phiên dịch ngay, mà khua tay nói với anh vài câu, sau đó mới nói với Đỗ Hằng Tri: "Ý của thầy Lạc là, không chỉ trọng lượng thực tế, còn có hiệu ứng hình ảnh từ con người. Nhiếu đóa hoa quá, sự tập trung thị giác sẽ chiếu trên váy, nhưng nữ minh tinh muốn thể hiện vẻ đẹp của mình, hẳn phải nên tập trung trên toàn bộ cơ thể nhỉ? Bao gồm khuôn mặt cùng nửa thân trên."
Đỗ Hằng Tri tự hỏi, thật lâu sau mới nói: "Cũng có lý, nhưng đoàn đội Vân Tịch khá hài lòng với thiết kế của bộ lễ phục này, muốn chỉnh sửa phải thương lượng một chút. À, thầy Lạc sư có thể cho tôi chút ý kiến để chỉnh sửa không? Nhìn từ thực tế thì hoa sương mù hoa nên từ góc độ nào để suy xét? Yên tâm, yên tâm, tôi không phải là người không lắng nghe ý kiến, vốn dĩ bộ lễ phục này là cùng thầy Lạc đồng thiết kế, thầy Lạc có thể mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình."
Chiêm Hỉ phiên dịch lại cho Lạc Tĩnh Ngữ, anh khá ngạc nhiên nhìn cách nói "Đồng thiết kế" như vậy. Anh chẳng hiểu thiết kế trang phục một chút nào, lúc đầu anh cho rằng mình chỉ cần giúp Đỗ Hằng Tri chế tác các bông hoa trên lễ phục mà thôi.
Thật ra trong lòng anh có ý tưởng, vốn dĩ không dám nói, nếu Đỗ Hằng Tri đã nói như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ liền đánh bạo dùng thủ ngữ nói với Chiêm Hỉ. Sau khi Chiêm Hỉ xem xong liền cười, quay sang nói với Đỗ Hằng Tri: "Thiết kế Đỗ, thầy Lạc sư hỏi có thể cho anh ấy hai ngày, anh ấy sẽ chỉnh sửa vài bộ phận trên bộ lễ phục này, cũng vẽ thêm một bản thảo bản thiết kế cho anh, được không? Anh ấy sợ bản thân biểu đạt không rõ ràng lắm, vẫn nên vẽ ra để dễ dàng giải thích hơn. Đương nhiên, chỉ chỉnh sửa nhỏ trên đóa hoa."
"Được chứ! Thầy Lạc sư đã từng học vẽ tranh hay thiết kế vậy?" Đỗ Hằng Tri cảm thấy hứng thú.
Vấn đề này Chiêm Hỉ có thể giúp Lạc Tĩnh Ngữ trả lời: "Từ nhỏ anh ấy đã học vẽ tranh, nhưng chỉ học đến cao trung. Thầy Lạc chưa từng vào đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung đã bắt đầu học tạo hoa chuyên nghiệp."
Đỗ Hằng Tri tỏ vẻ hiểu, bắt đầu thảo luận cùng Chiêm Hỉ về hợp đồng.
Về giá hợp đồng, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ không có kinh nghiệm, trước tới đây bọn họ đã gặp riêng Từ Khanh Ngôn hỏi thử. Từ Khanh Ngôn đã từng hợp tác với nhãn hiệu hàng cao cấp, do bà cũng không biết hợp đồng giữa Đỗ Hằng Tri và đoàn đội Vân Tịch là bao nhiêu, nên bèn bảo Lạc Tĩnh Ngữ tự mình cân nhắc tính toán theo độ khó của mẫu, đồng thời cũng phải tính toán thời gian và chi phí nhân công.
Từ Khanh Ngôn nói với Chiêm Hỉ: "Lần đầu tiên Tiểu Lạc nhận đơn như vậy, thực tế không có ai nói mình sẽ không được được lợi gì cả. Ý kiến của tôi là cứ tích lũy kinh nghiệm, danh tiếng quan trọng hơn, không cần báo giá quá cao, hai người tự tổng cộng tính toán đi."
Vì thế, Chiêm Hỉ dựa vào kết luận giữa mình và Lạc Tĩnh Ngữ báo giá thực tế cho Đỗ Hằng Tri, nhà thiết kế Đỗ rất vui vẻ đồng ý, lập tức bảo trợ lý đem hợp ra đóng dấu.
Trước khi ký hợp đồng, Đỗ Hằng Tri đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi, tôi đã kiểm tra thông tin, nằm nào tổ chức liên hoan phim ở nước Y cũng vào mùa mưa. Mười năm qua, năm lần vào ngày lễ khai mạc liên hoan phim đã gặp phải trời mưa, trong đó hai lần mưa to, ba lần mưa nhỏ. Buổi đi thảm đỏ một nửa ở ngoài trời, một nửa có mái che, đóa hoa này gặp phải mưa có bị ảnh hưởng hay không?"
Vừa được hỏi câu này, Chiêm Hỉ bỗng cảm thấy rợn người, hoa không được gặp nữa, cô đã biết từ rất sớm. Cô thấp thỏm nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, căng da đầu dịch lời nói của Đỗ Hằng Tri, thậm chí còn muốn tự mình mở miệng trả lời: Thật ra hoa vải rất sợ phải gặp nước, chỉ có thể cầu trời đừng trời mưa thôi!
Không ngờ, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ xem xong thủ ngữ của cô lại không hiện ra vẻ khó xử hay thất vọng, anh nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười, bắt đầu bình tĩnh khua tay nói thủ ngữ.
Đỗ Hằng Tri chờ Chiêm Hỉ phiên dịch, phát hiện vẻ mặt Chiêm Hỉ thay đổi, đôi mắt mở to hơn một chút, trong lòng anh rất tò mò.
Chiêm Hỉ xác nhận mấy lần với Lạc Tĩnh Ngữ mới nói với Đỗ Hằng Tri: "Thiết kế Đỗ, đúng là các đóa hoa truyền thống không thể gặp nước, nhưng thầy Lạc nói anh ấy có thể thử làm đóa hoa không thấm nước, xác suất thành công khoảng 80%, đoạn đường thảm đỏ kia hẳn không có vấn đề gì đâu."
Đỗ Hằng Tri ngạc nhiên, quan sát vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ, cảm thấy anh rất nắm chắc, khẽ bình tĩnh lại, cười nói: "Được, vậy thì vấn đề kỹ thuật này giao cho hai người, ký tên vào đi!"
Trên đường về nhà, Chiêm Hỉ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ, làm sao hoa có thể không thấm nước được?
Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ nói với cô, anh vẫn đang nghiên cứu một loại nhựa cây có thể tráng ở mặt ngoài hoa mà không bị nước thấm vào. Anh đã nghiên cứu hai năm, nhưng do tính ứng dụng không cao nên không đặc biệt để ý lắm, chỉ làm cho vui thôi. Ngoài ra, hẳn cũng sẽ có người khác nghiên cứu điều này.
Đối với sinh viên đại học như Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ nói hơi xấu hổ: 【 Trình độ của anh không tốt, lúc học hóa rất kém, không hiểu công thức. Anh làm thí nghiệm liên tục, rồi điều chỉnh tỉ lệ, nhưng người học hóa giỏi hẳn có thể làm ra rất dễ dàng. 】
Hoa không thấm nước cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng, khi bán các vật phẩm trang sức hoa sẽ có giao diện giới thiệu báo với khách hàng, hoa không thể gặp nước, đừng đeo nó khi trời mưa.
Lạc Tĩnh Ngữ trước giờ không nghĩ tới làm ra nhựa cây không thấm nước có thể tạo ra công dụng gì, nhưng trong hợp đồng này, dường như nó lại rất quan trọng. Một nữ minh tinh bước trên thảm đỏ liên hoan phim quốc tế, nếu đóa hoa trên lễ phục bởi vì nước mưa mà "bay màu", chẳng phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao?
——
Cuối cùng ngày 5 tháng 19 cũng tới, Chiêm Hỉ quyết định về nhà, sau khi hỏi qua ý kiến của Lạc Tĩnh Ngữ, anh cũng theo cô lên xe Chiêm Kiệt.
Trước khi đến nhà Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ đã nói chuyện này với ba mẹ, Lạc Minh Tùng nhắc nhở phải mua nhiều quà tặng, gồm cả hai chai rượu ngon, tuyệt đối không được tiếc tiền.
Sao mà Lạc Tĩnh Ngữ tiếc tiền được, lúc xe Chiêm Kiệt đến Thanh Tước Giai Uyển đón cả hai, anh nhìn thấy đôi tay của Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ vác đầy đồ vật ra xe, tựa hồ muốn nhét đầy cốp xe.
"V*i! Mua cái gì lắm thế?" Chiêm Kiệt xuống xe bỏ vào cốp, anh cầm túi rượu trắng lên xem, "Ồ, rượu này không tồi đấy! Tên nhóc cậu