Cá Voi Cô Đơn

Ngoại truyện 11: Ngày này qua ngày khác (1)


trước sau

Trong gian phòng, mọi người uống rượu nói đùa, không khí rất ấm áp, giám đốc khách hàng Tào đặc biệt nói nhiều, trên bàn rượu chưa từng nhàm chán.

Giám đốc Tào khuyên Lạc Tĩnh Ngữ uống thêm mấy lần, cầm bình rượu trắng nói: "Thầy Lạc, thêm một chút nhé? Đây chính là rượu ngon đấy!"

Lạc Tĩnh Ngữ cười xua tay, Chiêm Hỉ giúp anh nói: "Xin lỗi giám đốc Tào, thầy Lạc thật sự không uống rượu."

"Ôi, Thầy Lạc không hút thuốc không rượu, khiến bọn tôi khó xử rồi." Giám đốc Tào chỉ đành rót rượu cho Đỗ Hằng Tri, "Vậy thiết kế Đỗ cần thêm nhé, nếu không tôi làm chủ nơi này chẳng phải quá bất công sao! Hai người văn nhã quá, đàn ông chỗ bọn tôi làm gì có người không uống rượu?"

Đỗ Hằng Tri hết cách, che lại ly rượu nói: "Nhiều quá rồi, giám đốc Tào, tôi thật sự không thể uống nữa."

Anh đã uống đến mặt đỏ bừng, trước đó vào nhà vệ sinh, không biết mình đã nôn hết chưa.

Chiêm Hỉ nhìn đại thiết kế Đỗ bị mấy khách hàng mạnh mẽ chuốc rượu, trong lòng nghĩ đến mà sợ, nếu ban đầu Lạc Tĩnh Ngữ uống rượu, lúc này e là sẽ bị chuốc thảm hại hơn.

Chuyến đi này, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ được Đỗ Hằng Tri mời đến thảo luận về việc hợp tác, bọn họ cũng đã đến thăm xưởng may của khách hàng, ở thành phố này trong ba ngày.

Đây là bữa tiệc cuối cùng trước khi chia tay, giám đốc Tào chiêu đãi bọn họ rượu ngon hảo hạng, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ luôn thoái thác nói không biết uống rượu, ba ngày qua không hề đụng vào giọt rượu nào, bên khách hàng cũng không miễn cưỡng anh.

Lúc trước mỗi lần gặp mặt, giám đốc Tào và Đỗ Hằng Tri đều nói về công việc, lúc này đã uống được ba hiệp, mọi người cũng đã quen nhiều nên nói chuyện ngoài công việc.

Giám đốc Tào nói mình đã 36 tuổi, mấy ngày nay cùng Đỗ Hằng Tri, Lạc Tĩnh Ngữ tựa như vừa gặp đã thân, như anh em kết nghĩa, thiết kế Đỗ là anh cả, thầy Lạc là em trai.

Đỗ Hằng Tri thiếu chút nữa bật cười, chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ hỏi giám đốc Tào: "Anh ta là em trai sao? Anh thấy anh ta bao nhiêu tuổi thế?"

Giám đốc Tào híp mắt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ: "30? Nhiều nhất...... cũng hơn 30! Cao lắm là 32!"

Lúc này ngay cả Chiêm Hỉ cũng nhịn không được cười lớn, Lạc Tĩnh Ngữ hơi mờ mịt nhìn mọi người luyên thuyên nói chuyện, anh không thể đọc khẩu hình của tất cả, rất nhiều lúc cũng không biết mọi người đang nói cái gì, phải nhờ Chiêm Hỉ giúp anh phiên dịch.

Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Giám đốc Tào nói anh nhiều nhất là 32 tuổi, tự anh nói với người ta đi. 】

Lạc Tĩnh Ngữ: "?"

Anh quay sang giám đốc Tào, tay phải giơ "ba", tay trái giơ "Bảy".

Giám đốc Tào ngơ ngác nhìn anh, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Thầy Lạc 37 sao? Còn lớn hơn cả tôi sao? Sao nhìn trẻ như vậy chứ?"

Chiêm Hỉ nói năm sinh của Lạc Tĩnh Ngữ với giám đốc Tào, quả nhiên Tiểu Ngư lớn hơn anh ta một tuổi, qua hai tháng nữa đã tròn 37 tuổi.

Giám đốc Tào lau mồ hôi và liên tục xin lỗi, nói rằng hai người đều là anh trai, thầy Lạc thật chẳng nhìn ra tuổi tác một chút nào, đâu giống anh ta mặt tròn bụng mỡ, đã sớm thành một ông chú rồi.

Những người khác sôi nổi nói theo, tuy Lạc Tĩnh Ngữ xem không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cũng biết bên khách hàng đều đang khen anh, vành tai hơi đỏ lên. Chiêm Hỉ cười thầm, biết Tiểu Ngư nhà mình lại xấu hổ.

Anh vẫn như trước, nói đến lĩnh vực chuyên môn thì rất giỏi, rất điềm đạm dùng thủ ngữ, nhưng khi nói chuyện khác thì anh vẫn còn ngại ngùng.

Bỏ ngoài tai những lời khen ngợi trong lời nói của mọi người, Chiêm Hỉ chống cằm đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ, chẳng trách giám đốc Tào đoán không ra tuổi của anh, nếu hiện tại là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Ngư, có lẽ cũng đoán không chuẩn.

Lạc Tĩnh Ngữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với cà vạt xám, quần tây xám đậm và giày da đen. Dáng người của anh vẫn như khi còn trẻ, vẫn cao gầy, dáng đứng thẳng táp, ngồi ngay ngắn, đi đường còn đậm khí chất.

Làm việc trên bàn nhiều năm khiến cột sống cổ và thắt lưng bị tổn thương, nhưng Chiêm Hỉ luôn nhắc nhở anh thư giãn và tập thể dục sau giờ làm việc, cũng đã hình thành thói quen chạy bộ, vì vậy anh luôn khỏe mạnh và thân hình cân đối.

Trong gian phòng nóng bức, Lạc Tĩnh Ngữ ắn tay áo sơ mi lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn và thon thả. Anh nhấp một ngụm trà, tầm mắt Chiêm Hỉ dừng trên tay anh, đôi tay kia vẫn đẹp như thế, chỉ là trên mu bàn tay phải của anh có một vết sẹo nhỏ, tựa như trên đồ sứ tinh xảo xuất hiện một vết nứt, có một loại mỹ lệ bị khiếm khuyết.

Còn gương mặt kia...... Chiêm Hỉ không thể không than trời gọi đất, năm tháng thật sự ưu ái với thầy Lạc, anh vẫn đẹp trai như vậy, đôi mắt sáng trong veo, nụ cười e thẹn dịu dàng, quai hàm không hề bị xệ do tuổi tác, vẫn còn mịn màng căng bóng. Nếu anh thay thành áo len hoặc áo hoodie ngày thường vẫn thích mặc, dường như cũng chỉ là chàng trai trẻ trung, sao có thể đoán ra con gái của anh cũng đã đi học chứ!

Giám đốc Tào lại hỏi: "Nhắc mới nhớ, thầy Lạc và bà Lạc có con chưa?"

Chiêm Hỉ cười trả lời: "Có rồi."

"Bao nhiêu tuổi thế?"

"Bảy tuổi." Chiêm Hỉ nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ, "Học tiểu học."

Giám đốc Tào tỏ vẻ lo âu: "Ồ, vậy hai người đi công tác nhiều ngày như vậy, ai trông bé đây?"

Chiêm Hỉ nói: "Ba mẹ chồng của tôi."

Giám đốc Tào: "Ba mẹ cùng đi công tác, chắc bé nhớ lắm?"

"Chắc chắn rồi." Chiêm Hỉ vỗ nhẹ cánh tay lên Lạc Tĩnh Ngữ, "Chúng tôi cũng nhớ con, mỗi ngày thầy Lạc đều chat video với con bé."

Giám đốc Tào lại nói: "Người già có thể chăm lo việc học của bé không? Đứa trẻ nhà tôi đều phải có mẹ nhìn chằm chằm mới chịu làm bài tập đấy."

"Đứa nhỏ nhà bọn tôi thì không cần." Chiêm Hỉ cười rất nhẹ nhõm, "Bé rất tự giác, mỗi ngày về nhà đều làm bài tập trước, cũng xem như tự học, không khiến người khác lo lắng. Cũng có thể do chỉ mới học lớp 1, bài tập không khó."

Lạc Tĩnh Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, thấy từ "đứa trẻ" này, liền nhớ tới con gái cưng ở nhà.

Anh cảm thấy rất có lỗi, ba mẹ nhà người khác đi công tác luôn chỉ đi một người, còn nhà bọn họ mỗi lần đi công tác đều phải là anh và Hoan Hoan cùng đi. Nếu không có Hoan Hoan, anh chỉ có thể giao tiếp với khách hàng dựa vào điện thoại, thật sự không tiện, nếu mời một vị phiên dịch viên thủ ngữ, đề cập đến chủ đề chuyên môn của hoa giả trong thủ ngữ, phiên dịch viên sẽ nói không rõ, chỉ có Hoan Hoan mới có thể phối hợp ăn ý với anh.

Cho nên, trong công việc, hai người thực sự không thể tách rời nhau, một câu nói chính xác hơn là —— anh không thể rời Hoan Hoan.

Tiệc tối kết thúc, Chiêm Hỉ giúp Lạc Tĩnh Ngữ lấy áo khoác xám đậm trên thành ghế, nhẹ giọng nói: "Mặc vào đi, bên ngoài lạnh."

Lạc Tĩnh Ngữ bỏ tay áo sơ mi xuống, Chiêm Hỉ giúp anh mặc áo vest rồi sửa sang lại vạt áo, Lạc Tĩnh Ngữ cũng cầm áo khoác của cô giúp cô mặc vào, còn cẩn thận cài nút. Giám đốc Tào nhìn hai người, nói với Đỗ Hằng Tri: "Tình cảm của thầy Lạc và bà Lạc thật tốt nhỉ."

"Đúng vậy." Đỗ Hằng Tri hơi choáng váng, "Tôi thực sự không thích ra ngoài với họ, mỗi lần đều phải ăn cơm chó."

Giám đốc Tào trêu ghẹo: "Vậy khi nào thiết kế Đỗ mời chúng tôi uống rượu mừng đây?"

"Ha ha ha ha ha......" Đỗ Hằng Tri cười lớn, "Thôi đi, ông em Tào! Thúc hôn không thịnh hành như vậy đâu!"

Mọi người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, lúc này đã đầu tháng 11, thành phố này ở phía bắc Tiền Đường, khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh và gió lạnh thổi qua. Lạc Tĩnh Ngữ ôm vai Chiêm Hỉ, nhìn Đỗ Hằng Tri và người bên giám đốc Tào đang bắt tay nhau, nói "Hợp tác vui vẻ", cuối cùng ba người ngồi xe mà giám đốc Tào đã sắp xếp trở về khách sạn của bọn họ.

"Tôi không ổn rồi, mấy ngày nay thật là...... sao thầy Lạc lại thế? Rõ ràng biết uống rượu! Vì sao không uống chứ? Để ngày nào bọn họ chỉ chuốc một mình tôi! Không được không được, tôi phải trở về ngủ, bằng không sáng mai không kịp chuyến bay mất."

Đỗ Hằng Tri tháo mắt kính xuống, đi thành hình chữ z, Lạc Tĩnh Ngữ dìu anh vào thang máy và đưa về phòng, sau khi xác nhận anh ta không quá say, mới cùng Chiêm Hỉ trở về phòng bọn họ.

Cho đến khi đóng cửa lại, Lạc Tĩnh Ngữ mới thực sự thả lỏng.

Xã giao luôn khiến người ta căng thẳng mà, đặc biệt là bữa tiệc đông người, anh không có cách nào biết được mọi người đang nói cái gì, vĩnh viễn chỉ lễ phép mỉm cười. May mắn, trường hợp như vậy Hoan Hoan đều bên cạnh anh, cẩn thận giúp anh phiên dịch mới không khiến anh rơi vào xấu hổ.

Chiêm Hỉ giúp Lạc Tĩnh Ngữ cởi áo vest, cà vạt, hai nút áo trên sơmi. Lạc Tĩnh Ngữ thở dài một hơi, Chiêm Hỉ cười hỏi: "Mệt sắp chết rồi nhỉ?"

Anh lắc đầu, thuận thế ôm lấy eo cô, Chiêm Hỉ hơi ngửa người ra sau, ngón trỏ chặn lên môi của anh, mỉm cười hỏi: "Ai tắm trước?"

Lạc Tĩnh Ngữ quét sạch sự trầm mặc và nội liễm trước đây, nhìn cô với ý đồ xấu xa, sao mà Chiêm Hỉ không biết ý của anh? Ngón tay chọc vào ngực anh ngượng ngùng, cắn môi: "Anh lại muốn làm chuyện xấu."

Yết hầu Lạc Tĩnh Ngữ khẽ lăn, mỉm cười, cúi đầu hôn cô, đôi môi mềm mại cùng đầu lưỡi quấn lấy cô, đôi tay còn không quên cởi nút áo khoác của cô......

Lần tắm này rất lâu, rất lâu, phong độ của thầy Lạc vẫn không hề giảm sút, cuối cùng hai người cũng cùng nhau tắm rửa xong, Chiêm Hỉ mặc áo tắm dài đứng ở trước gương sấy tóc, Lạc Tĩnh Ngữ quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh hông, cầm máy sấy tóc trên tay và giúp cô sấy.

Ngón tay anh vén mái tóc dài của cô, mu bàn tay thỉnh thoảng sượt qua làn da, mùi dầu gội thoang thoảng trong mũi, ngay cả lúc thư thái và bình thường như vậy, Chiêm Hỉ vẫn cảm giác rung động.

Cô nhìn gương mặt của hai người trong gương, đột nhiên làm động tác: 【 Mọi người đều nói anh rất trẻ, có phải nghĩa là em hơi già hay không? 】

Lạc Tĩnh Ngữ sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt vô tội.

Thật ra Chiêm Hỉ cũng đang nói đùa.

Ba ngày nữa là sinh nhật lần thứ 34 của cô, hiện giờ làn da của cô còn rất tốt, trắng nõn nà, vóc dáng vẫn thon gọn săn chắc, nhưng những nếp nhăn trên khóe mắt chắc chắn sẽ xuất hiện, không thể tránh được.

Cô cũng không quá cố tình chăm sóc, càng không nghĩ tới phẫu thuật thẩm mỹ, đôi khi cô nhớ lại mình tng dáng vẻ của mình 3, 4 năm trước khi lần đầu tiên gặp được Tiểu Ngư, cô mới vừa tốt nghiệp đại học, trẻ trung xinh đẹp, hoa tươi sắc thắm, khi nhìn cô tình yêu trong mắt Tiểu Ngư không thể che giấu được.

Hiện tại thì sao? Bây giờ đã được thay thế bằng sự gắn bó và phụ thuộc.

Họ đã đi cùng nhau gần mười một năm, đã vun vén cho cuộc hôn nhân này bằng cả trái tim và đã trở thành người thân thiết nhất trên thế giới.

Tiểu Ngư của cô đã 37 tuổi, trong lòng cô vẫn là một chàng trai trẻ ngây thơ, ánh mắt anh vẫn sáng rực, trái tim của anh vẫn trong sáng không chút tạp chất.

Tình yêu của bọn họ dành cho nhau không bao giờ thay đổi vì thời gian đã qua, Chiêm Hỉ thản nhiên chấp nhận dung nhan đã già đi, bởi vì cô tin tưởng Tiểu Ngư sẽ không để ý chuyện này.

Mười một trong năm không phải chưa từng cãi vã, nhưng tất cả đều là những chuyện vụn vặt.

Như một ngày tháng sáu, Chiêm Hỉ muốn cắt tóc ngắn cho con gái, bởi vì mỗi ngày gội đầu rất phiền phức, Lạc Tĩnh Ngữ không muốn, nói bé con của anh thắt bím sẽ đẹp hơn. Chiêm Hỉ nói nhà trẻ không có máy điều hòa, trẻ em ngủ trưa sẽ bị tóc dài che gáy tạo thành rôm sẩy, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn chiếc cổ nhỏ đốm đỏ của con gái, cuối cùng thỏa hiệp.

Anh đã tự tay trổ tài cắt phăng mái tóc dài cho con gái và tỉa thành tóc ngắn thoải mái. Duyệt Nhi khóc lớn, Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy khó chịu, bĩu môi vẻ mặt thương tâm.

Chiêm Hỉ không nói nên lời, những người biết thì biết cô bé đang cắt tóc, nhưng những người không biết lại cho rằng cô gái nhỏ cắt tóc đi tu đấy! Cũng may vài ngày sau Duyệt Nhi phát hiện tóc ngắn cũng rất tốt, rất mát mẻ! Nhìn bé con chấp nhận kiểu tóc mới của mình, Lạc Tĩnh Ngữ mới dễ chịu hơn.

Lại như, sau khi Duyệt Nhi học xong lớp chồi, Chiêm Hỉ con gái ngủ trong phòng trẻ em một mình, Duyệt Nhi không chịu, mỗi ngày khóc sướt mướt đòi ngủ ở phòng chính. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn con gái phản cảm như vậy nên rất luyến tiếc, nói hay chờ con bé học tiểu học rồi tính sau?

"Không được, Duyệt Nhi bám chúng ta quá rồi! Con bé sắp 6 tuổi rồi đấy!" Chiêm Hỉ cực kỳ kiên trì.

Vì thế, sau nửa tháng giằng co, cuối cùng Duyệt Nhi cũng chịu ngủ trong phòng dành cho trẻ em, nhưng buổi tối mỗi ngày đều phải có ba hoặc mẹ bên cạnh mới bằng lòng đi ngủ.

......

Tóc Chiêm Hỉ đã sấy khô, Lạc Tĩnh Ngữ đặt máy sấy tóc xuống, ôm eo cúi đầu cắn vành tai cô, trong không gian yên tĩnh, bụng anh đột nhiên phát ra tiếng ùng ục.

Anh không nghe thấy, nhưng Chiêm Hỉ lại nghe rất rõ ràng, bật cười thành tiếng, xoay người chạm lên bụng anh, hỏi: "Anh đói bụng à?"

Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt hỏi cô: 【 Em nghe được sao? 】

Chiêm Hỉ gật đầu, Lạc Tĩnh Ngữ cười bất lực, nói: 【 Vừa rồi ăn chưa no, lại vận động, rất mệt. 】

Đây là thói quen của anh, luôn không ăn nhiều lúc xã giao, nhưng câu nói vừa rồi thực sự rất nóng bỏng, khiến Chiêm Hỉ nghĩ đến cảnh hai người điên cuồng quấn lấy nhau dưới vòi hoa sen.

Cô hỏi: 【 Anh muốn ăn khuya không? 】

Lạc Tĩnh Ngữ đảo mắt, sung sướng làm động tác: 【 Tầng cao nhất của khách sạn, hình như có một khu thịt nướng, tôi nhìn thấy trong thang máy, đi? 】

Chiêm Hỉ cười lớn, lại chọc vào ngực anh: 【 Muốn đi lâu rồi đúng không? Có phải rất muốn uống rượu không? 】

Suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ đều bị cô vạch trần, đành nhún vai, nở nụ cười, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng xoa một chút, nghĩa là: Chỉ uống một chút.

Anh biết uống rượu, chỉ là ngày thường không uống, mấy ngày nay không uống vì anh không muốn bị chuốc say. Đàn ông ở đây uống rượu thật đáng sợ, đêm nào Đỗ Hằng Tri cũng bị chuốc khổ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không thích cảm giác say mèm, vừa khó chịu vừa tổn thương sức khỏe, anh thích tận hưởng trạng thái ngà ngà say hơn.

Ngoài ra còn có một lý do rất quan trọng, uống quá nhiều rượu có thể làm tổn thương não, những người uống rượu nhiều thường có xu hướng run tay. Thầy Lạc là người dựa đôi tay kiếm chơm đấy! Nếu tay bị run thì toàn bộ sự nghiệp cuộc đời sẽ kết thúc, cho nên anh cố gắng tránh khỏi khả năng này, một năm không uống mấy lần.

Nhưng mấy ngày này, mỗi ngày nhìn người khác uống, cũng có chút thèm.

Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ mặc áo khoác, cùng đi lên tầng cao nhất của khách sạn, ở đó thật sự có một nhà hàng ngoài trời vừa có âm nhạc vừa có nướng BBQ và quán bar.

Thời tiết rất lạnh, khách hàng cũng ít, Lạc Tĩnh Ngữ dắt Chiêm Hỉ chọn một vị trí tránh gió, hai người gọi một ít xiên nướng và chai bia, Lạc Tĩnh Ngữ hai chai, Chiêm Hỉ cùng anh uống một chai.

Thịt xiên mau chóng dọn lên, Lạc Tĩnh Ngữ thật sự rất đói bụng, cầm chai rượu cụng với Chiêm Hỉ rồi cầm lấy một sườn dê nướng gặm, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ không đói, sau khi uống một ngụm rượu, ánh mắt hướng về nữ ca sĩ ở trung tâm sân khấu.

Tầng trên cùng lộng gió nhưng nữ ca sĩ mặc không nhiều lắm, ôm đàn hát một bản tình ca. Chiêm Hỉ lắc lư nhẹ nhàng theo giai điệu, Lạc Tĩnh Ngữ ăn xong xiên nướng cũng hướng đến sân khấu, mãi cho đến khi nữ ca sĩ hát xong một bài xuống sân khấu nghỉ ngơi, mới hỏi Chiêm Hỉ: 【 Hát hay không? 】

【 Cũng được, nhưng giọng hơi run, em nghĩ do quá lạnh. 】 Chiêm Hỉ nén cười khua tay, cô cầm lấy một xiên mề vịt quay đưa vào miệng.

Lạc Tĩnh Ngữ ăn xong, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. 11 giờ đêm, thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh đêm đã trôi qua, toàn thành phố tối hơn rất nhiều, chỉ còn những bảng đèn neon trên tầng cao nhất của vài tòa nhà.

Nơi này tuy rằng tránh gió, nhưng mái tóc dài của Chiêm Hỉ vẫn bị thổi bay loạn, Lạc Tĩnh Ngữ quay lại nhìn dáng vẻ ăn chuyên tâm của vợ, dùng thủ ngữ nói: 【 Đã lâu chúng ta không hẹn hò hai người. 】

Chiêm Hỉ cũng hiểu, từ khi có Lạc Duyệt Nhĩ, thế giới hai người đã bị thế giới ba người thay thế, mỗi lần đi công tác hai người đều vội vàng quay về, không nghĩ tới đi dạo thăm thú một chút, chỉ muốn chạy nhanh về nhà trông con.

Cô cầm xiên nướng trên tay phải, trả lời: 【 Chờ mấy năm nữa, Duyệt Nhi vào đại học, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian hẹn hò. 】

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Anh lắc đầu liên tục, động tác bi thương: 【 Anh sẽ rất tiếc nuối. 】

Chiêm Hỉ ăn hết xiên mề vịt cuối cùng, cười ngả nghiêng, đặt xiên xuống, nói:【 Tiếc cũng phải bỏ, một ngày nào đó Duyệt Nhi cũng sẽ có bạn trai. 】

Lạc Tĩnh Ngữ đưa tay che mặt, tưởng tượng một ngày đó, không biết bạn trai Duyệt Nhi sẽ như thế nào, nếu tên nhóc thúi đó dám đối xử tệ với Duyệt Nhi, anh nhất định sẽ không bỏ qua!

Trong khi họ trò chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu, người đàn ông và phụ nữ bàn bên cạnh thường xuyên nhìn sang. Lạc Tĩnh Ngữ quay lưng về phía họ nên
không nhìn thấy, nhưng Chiêm Hỉ nghe được tiếng thì thào trong cơn gió.

"Người câm điếc......"

"Thật kỳ lạ, người điếc lại tới Bar âm nhạc...... Nghe nhạc sao?"

Đây là cảnh mà Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã gặp phải không biết bao nhiêu lần trong suốt mười một năm, có vài người có lẽ cũng không ác ý, chỉ là tò mò.

Nếu Lạc Tĩnh Ngữ không nhìn thấy, Chiêm Hỉ cũng sẽ không đặt trong lòng. Nhưng có rất nhiều lần, Tiểu Ngư của cô phát hiện có người chỉ trỏ vào bọn họ.

Đa phần anh sẽ bình tĩnh đón nhận ánh mắt bất lịch sự như vậy, nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn lộ ra ánh mắt mất mát.

Chiêm Hỉ hiểu, Tiểu Ngư không muốn cô bị chỉ trích vì khuyết tật của anh.

Tiểu Ngư cũng biết cô sẽ không để ý, chỉ là anh muốn cảnh như vậy ngày càng ít đi.

Có lẽ, khi thế hệ của Tinh Tinh và Duyệt Nhi chậm rãi lớn lên, xã hội càng văn minh tiến bộ, sự bao dung càng cao, sẽ ngày càng ít những cảnh như thế này, đúng không?

Bia nhanh chóng cạn, xiên nướng cũng hoàn toàn sạch sẽ, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ nắm tay nhau về phòng. Bị gió thổi nửa giờ, tay Chiêm Hỉ trở nên lạnh lẽo, Lạc Tĩnh Ngữ chà xát đôi tay của cô để làm ấm, Chiêm Hỉ đến gần ngửi mùi trên người anh, cười nói: "Tắm rửa sạch sẽ, còn mùi khói này."

Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu ngửi thử, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, không có mà, Chiêm Hỉ bật cười: "Sao em nói gì cũng tin thế? Cá Ngốc!"

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Bà Lạc đã phải trả giá cho lời nói của mình, sau khi trở về phòng, cô bảo Lạc tiên sinh sắp xếp hành lý, nhưng ông Lạc lại không muốn, trực tiếp chặn bế ngang cô ném lên giường lớn.

Chiêm Hỉ thì thầm: "Đại ca à, ngày mai 5h phải thức dậy để kịp chuyến bay đấy!"

Người đàn ông không thèm để ý, thân hình thon dài đè người cô, ôm cô cúi đầu hôn hít, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Chiêm Hỉ giãy dụa một hồi, bị anh hôn đến mức thân thể mềm nhũn, nhắm mắt lại nghĩ không bao giờ cho anh uống nữa, một chai cũng không được! Thầy Lạc uống rượu xong thật quá phiền!

——

5h00 sáng, trời còn tối, trên giường lớn hỗn loạn, Chiêm Hỉ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mới ngủ hơn 4 giờ, cô mệt mỏi mở to mắt, véo vào mông kẻ chủ mưu để đánh thức.

Lạc Tĩnh Ngữ ngủ không đủ, cuộn chăn trở mình, Chiêm Hỉ nhào vào người anh vỗ lên mặt, anh mới miễn cưỡng mở một con mắt nhìn cô, nói "Ừm ừm" tỏ vẻ bất mãn.

"Thức dậy đi! Mau lên!" Chiêm Hỉ hìn đống hành lý tối hôm qua đã đóng gói một nửa, cũng không thúc giục anh, cô bật dậy tắm rửa, sau đó bật hết đèn trong phòng, nhanh chóng cất hành lý vào vali.

Tối hôm qua Lạc Tĩnh Ngữ đại chiến hai lần, lúc này anh mới nhớ ra bọn họ sẽ lên máy bay lúc 8 giờ, giật mình ngồi dậy.

Anh trần truồng đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, Chiêm Hỉ đi vào lấy sữa tắm, dầu gội cùng khăn lông bọn họ tự mang, liền nhìn thấy đầu tóc anh rối loạn, trần như nhộng đứng trước bồn rửa tay cạo râu.

Chiêm Hỉ: "......"

Thầy Lạc, khách hàng và học sinh của ngài có biết thầy thường ngày như thế này không?

Khi Chiêm Hỉ dọn xong vali, Lạc Tĩnh Ngữ cũng mặc quần áo chỉnh tề, bôi một ít sáp vuốt tóc và sắp xếp phần đuôi tóc vốn dĩ đang rũ rượi đung đưa, trên người mặc một áo khoác đen mỏng, quần jean cũ cùng đôi giày da, thời thượng hơn so với mười năm trước.

Quả nhiên đàn ông càng già càng đỏm đáng, Chiêm Hỉ thầm nghĩ.

Phòng ăn sáng vẫn chưa mở cửa, bọn họ đã nói trước sẽ bắt chuyến bay sớm, quầy lễ tân đã sắp xếp hộp thức ăn sáng, sau khi gặp Đỗ Hằng Tri ở sảnh, xe do giám đốc Tào sắp xếp cũng tới, ba người lên xe chạy đến sân bay.

Sau khi sắp xếp vali và vượt qua khu kiểm tra an ninh, 7 giờ 30 sáng, ba người đang ngồi trong phòng chờ, điện thoại di động của Chiêm Hỉ vang lên tiếng cuộc gọi video, cô nhìn màn hình liền cười.

Nhấn để bật kết nối, khuôn mặt tròn trĩnh của Lạc Duyệt Nhĩ lập tức xuất hiện trên màn hình, mắt to chớp chớp, bên cạnh là Lạc Minh Tùng đang đeo kính lão.

Cô bé thắt hai bím tóc ôm lấy chén ăn bữa sáng, giọng nói trẻ con vang lên: "Mẹ ơi, ba đâu?"

"Ba đang bên cạnh." Chiêm Hỉ kéo Lạc Tĩnh Ngữ cùng nhìn màn hình, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy con gái liền mỉm cười, nói: 【 Con yêu, con đang ăn gì thế? 】

【 Con đang ăn hoành thánh, trứng gà, sữa bò. 】 Lạc Duyệt Nhĩ vừa nói vừa làm động tác trả lời, 【 Ba ơi, ba mẹ sẽ không về muộn vào buổi chiều phải không? 】

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu: 【 Không đâu, ba sắp lên máy bay, đúng giờ sẽ tới. 】

Duyệt Nhi yên tâm: 【 Ba nhất định không được đến trễ, các bạn học sẽ chờ đấy. 】

Chiêm Hỉ để điện thoại ra xa hơn một chút, để Lạc Tĩnh Ngữ tiện khua tay, anh trả lời: 【 Yên tâm, ba mẹ đều đã chuẩn bị tốt. 】

Chiêm Hỉ xen vào: "Được rồi, bé cưng ăn mau đi, đừng đi học muộn."

"Vâng, tạm biệt ba mẹ, con sắp phải đi học! Yêu ba me." Sau khi nói xong, Lạc Duyệt Nhĩ tắt cuộc gọi.

Đỗ Hằng Tri không hiểu Lạc Tĩnh Ngữ trả lời gì, nhưng nghe được câu hỏi của Duyệt Nhi, hỏi Chiêm Hỉ: "Buổi chiều hai người có việc à?"

Chiêm Hỉ nói: "Đúng vậy, mỗi tháng trường học của Duyệt Nhi sẽ có một chiều thứ sáu học tự chọn, thầy Lạc nhà tôi sau khai giảng đã đăng ký, hôm nay phải dạy bọn trẻ làm thiệp chúc mừng cho ngày Tạ Ơn."

"Việc này rất thích hợp thầy Lạc đấy!" Đỗ Hằng Tri vuốt cằm suy nghĩ, "Cô nói thử xem sau này có thể dạy con cái làm gì nhỉ? May quần áo sao?"

Chiêm Hỉ cười: "Anh có thể dạy bọn trẻ đi đường may!"

Đỗ Hằng Tri vỗ tay cười to: "Ý kiến này không tồi!"

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hai người nói chuyện phiếm, hiểu được đại khái, bĩu môi nói một câu thủ ngữ, Chiêm Hỉ bật cười. Đỗ Hằng Tri buồn bực hỏi: "Thầy Lạc nói gì vậy?"

Chiêm Hỉ thật sự không đành lòng đả kích anh ta: "Thầy Lạc nói, thiết kế Đỗ, vợ của ngài còn chưa biết ở đâu mà."1

Đỗ Hằng Tri: "......"

Thật sự sắp tức chết rồi! Người đàn ông vui vẻ độc thân hoàng kim chẳng lẽ không tốt sao?

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tiền Đường khoảng 10h, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ chia tay Đỗ Hằng Tri tại bãi đậu xe, lái xe trở lại nhà mình ở Thanh Tước Giai Uyển.

Hai người dùng bữa trưa đơn giản, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ thay quần áo xong, anh lấy tài liệu đã chuẩn bị trước đó, cùng Chiêm Hỉ đi bộ đến trường tiểu học Thanh Tước Môn.

Lạc Duyệt Nhĩ là một học sinh mới lớp 1 cực kỳ tiềm năng, mới nhập học hơn hai tháng.

Hai năm rưỡi trước, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ đã lấy được chìa khóa căn nhà thứ hai, một ngôi nhà phố ở ngoại ô, một ngôi nhà mới cách Thanh Tước Môn không xa, nếu không kẹt xe, lái xe hơn mười phút có thể đến nơi.

Ngôi nhà phố có 3 tầng trệt và 1 tầng hầm, có sân nhỏ được thầy Lạc và bà Lạc dành nhiều thời gian để trang trí, khoảng sân nhỏ thực sự tràn ngập hoa và cây cảnh thầy Lạc yêu thích. Nhưng bọn họ không ở đó hằng ngày, vì Lạc Duyệt Nhĩ vẫn đang đi học ở Thanh Tước Môn.

Gia đình ba người sẽ ở đây một thời gian vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cùng các kỳ nghỉ dài hạn, tựa như được nghỉ phép, lúc đến còn mang theo Quà Tặng.

Quà Tặng đã mười một tuổi, là một chú mèo già khỏe mạnh, cả nhà đều yêu quý nhưng ai cũng đã chuẩn bị tâm lý. Quà Tặng có chút khác biệt so với những năm trước, một ngày nào đó, nó cũng sẽ rời xa bọn họ.

Mặt khác, Lạc Tĩnh Ngữ đăng ký tham gia ngày dạy học của phụ huynh, không phải vì anh ấy sẽ bắt đầu thành công, mà thật sự là vì thầy Lạc đã cực kỳ nổi tiếng khi Lạc Duyệt Nhĩ đến nhà trẻ Thanh Tước Môn.

Khi con học mẫu giáo, lâu lâu sẽ có bài tập thủ công về nhà, các bậc cha mẹ khác đau đầu, một vài người sẽ lên Taobao mua những tác phẩm thủ công làm sẵn về để nộp, chỉ có Lạc Tĩnh Ngữ không gặp chút rắc rối nào.

Mỗi khi giáo viên chủ nhiệm lớp mẫu giáo giao bài tập thủ công trên QQ, anh đều nghiêm túc xem yêu cầu, sau đó bắt con gái làm cùng nhau.

Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng để nhận quá nhiều việc, những thủ công đó đôi với anh chỉ là việc vặt, dù vẽ tranh hay nặn đất sét, làm đèn lồng, đồng hồ, mặt nạ...... Anh đều thảo luận với Duyệt Nhi, sau khi biết hướng con gái muốn làm mới dạy con cách làm.

Là dạy, không phải giúp đỡ.

Thật tuyệt, Lạc Duyệt Nhĩ tựa như được thừa hưởng kỹ năng của ba mình, lúc còn nhỏ đã biết vẽ và cắt, trong lúc làm rất kiên nhẫn. Chiêm Hỉ không bao giờ phải lo lắng về bài tập ở trường mẫu giáo của Duyệt Nhi, với sự hợp tác của hai ba con, mỗi lần Lạc Duyệt Nhĩ nộp bài đều được cô giáo khen ngợi.

Bởi vì rõ ràng đó là bài tập của bé, không phải sự giúp đỡ của ba mẹ, nhưng vẫn được làm rất tốt.

Giáo viên đã nói chuyện riêng với Chiêm Hỉ, biết ba của Duyệt Nhi một bậc thầy về dập nóng nổi tiếng ở Trung Quốc, vui mừng khôn xiết, liền hỏi Chiêm Hỉ có thể mời thầy Lạc đến nhà trẻ dạy các bạn nhỏ môn thủ công hay không, Lạc Tĩnh Ngữ đã đồng ý.

Bài học đầu tiên rất đơn giản, anh ấy dạy bọn trẻ xếp giấy origami, đó là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ dạy học cho trẻ chỉ hơn 3 tuổi, mặc dù có Chiêm Hỉ hỗ trợ giải thích, nhưng vẫn luống cuống tay chân.

Bọn nhóc cũng phát hiện anh không biết nói, còn tò mò hơn cả bài học, ầm ĩ không ngừng, Lạc Duyệt Nhĩ nói với các bạn nhỏ, tai của ba cô bé không nghe thấy, cho nên không biết nói, nhưng ba có một đôi tay thần kỳ nhất trên thế giới này!

Sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ đến lớp của Duyệt Nhi từ một đến hai lớp mỗi học kỳ, dạy bọn trẻ làm tất cả các loại thủ công. Khi đến lớp lá, kỹ năng thực hành của bọn trẻ đã giỏi hơn rất nhiều, Lạc Tĩnh Ngữ chăm chú dạy dỗ hơn, bọn trẻ rất thích anh, ngay cả những cậu bé không thích ngồi yên cũng tỏ ra thích thú với thủ công.

Trường tiểu học Thanh Tước Môn và trường mẫu giáo Thanh Tước đều thuộc một tập đoàn giáo dục, Lạc Duyệt Nhĩ lên tiểu học sau, giáo viên chủ nhiệm Tống nghe nói đến tài năng của Lạc Tĩnh Ngữ, cho nên khi ngày dạy thêm bắt đầu, cô giáo Tống đã chủ động liên hệ Lạc Tĩnh Ngữ, hy vọng anh tích cực tham dự.

Chiêm Hỉ cười liên tục, trêu ghẹo Lạc Tĩnh Ngữ: "Thầy Lạc, ngài thường đến các công ty để dạy người ta, và tính phí hàng nghìn vạn cho một lớp học, dạy học cho đám củ cải nhỏ này chẳng có một đồng nào, hơi mệt đấy!"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: 【 Hết cách, ai bảo anh là ba của Lạc Duyệt Nhĩ chứ? 】

Hai người chờ ở cửa phòng học, không lâu sau, cô giáo Tống mời bọn họ vào.

Chiêm Hỉ nghe tiếng ồn ào khi bước vào lớp, dù sao bọn trẻ cũng chỉ mới học lớp một, hơn bốn mươi đứa, không thể đảm bảo kỷ luật.

CCô nhìn thấy con gái mình đang ngồi thẳng lưng ở hàng ghế thứ 3 dãy 2, mắt mở rất lớn nhìn bục giảng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Chiêm Hỉ nghĩ thầm, chẳng lẽ con bé cũng có tính hư vinh sao? Dựa vào ba để kiếm thể diện à?

Cô lại nhìn sang chồng mình bên cạnh, Lạc Tĩnh Ngữ thay một chiếc áo len màu be lông xù, nói mặc như vậy nhìn sẽ có vẻ càng hòa nhã hơn, không làm các bạn nhỏ sợ hãi.

Anh thật sự rất dịu dàng, toàn thân mềm mai, Chiêm Hỉ nhìn cũng muốn xoa đầu anh đấy.

Cô giáo Tống vỗ tay bảo bọn trẻ yên tĩnh, mở đầu lớp dạy của phụ huynh: "Các bạn học yên lặng một chút, hôm nay, chúng ta mời được ba mẹ của bạn Lạc Duyệt Nhĩ đến dạy tiết thủ công, làm thiệp chúc mừng cho Lễ Tạ Ơn, vỗ tay chào mừng nào!"

Bọn nhỏ vỗ tay giòn giã, Lạc Duyệt Nhĩ được cô vũ hăng say. Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, cô Tống nói: "Tiếp theo, chúng ta hãy nhờ mẹ của Lạc Duyệt Nhĩ giới thiệu một chút về nội dung tiết học nhé."

Cô lui sang một bên, Chiêm Hỉ cười với lũ trẻ trong lớp, mở micro trên tai, giọng nói lớn và trong trẻo: "Chào các con, dì là mẹ của Lạc Duyệt Nhĩ, họ Chiêm, các con có thể gọi là dì Chiếm, mẹ Duyệt Nhĩ hoặc là cô giáo Chiêm. Bên cạnh là ba của Lạc Duyệt Nhĩ, các con có thể gọi anh ấy là thầy Lạc."

Cô tạm dừng một chút, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu chào bọn trẻ.

Chiêm Hỉ tiếp tục nói: "Lớp học hôm nay do thầy Lạc giảng dạy, nhưng sẽ khác các lớp học khác, thầy Lạc dạy các con làm thiệp chúc mừng, dì sẽ giảng giải các bước làm theo, nếu các con có điều gì không hiểu thì hãy đặt câu hỏi với dì nhé."

Bọn nhóc chưa bao giờ gặp một mô hình dạy học như vậy, không ai hiểu, một vài nhóc đang nói về nó.

Chiêm Hỉ nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Các con đều nghĩ điều đó thật kỳ lạ, đúng không? Vì sao thầy Lạc không tự mình giảng bài? Để dì nói nhé, thật ra là do tai của thầy Lạc không nghe thấy giọng nói hay tiếng cười của các con. Ngoại trừ không nghe thấy, thầy còn không biết nói, các con muốn biết ngày thường thầy Lạc làm sao giao tiếp với dì và Lạc Duyệt Nhĩ không?"

Một cậu bé ngồi hàng thứ 2 lớn tiếng trả lời: "Là dùng ngôn ngữ của người câm điếc!"

"Hạo Tranh trả lời đúng rồi, bạn Hạo Tranh và Duyệt Nhi học cùng lớp ở trường mẫu giáo, nên cậu ấy biết." Chiêm Hỉ nhận ra bạn nhỏ này, cô nói, "Đáp án chính là dùng ngôn ngữ của người câm điếc, ở nhà bọn dì đều dùng ngôn ngữ của người câm điếc để nói chuyện."

Bọn nhỏ càng kinh ngạc, ngoại trừ mấy đứa trẻ mẫu giáo học cùng lớp với Duyệt Nhĩ, những bạn khác đều từng chưa thấy người câm điếc, phòng học trong nháy mắt trở nên ầm ĩ như mở chợ trời, còn có hai cậu bé thì thầm hỏi ngôn ngữ của người câm điếc là gì?

Chiêm Hỉ đợi một lúc rồi bảo bọn nhóc yên tĩnh, chạm vào cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, đây là ám hiệu nhỏ khi bọn họ lên lớp. Cô nói: "Được rồi, tiếp theo mời thầy Lạc dùng thủ ngữ chào hỏi các bạn nhé."

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười đứng trên bục giảng, vẻ mặt Duyệt Nhi ngưỡng mộ nhìn ba dùng đôi tay xinh đẹp để chào hỏi một tràng dài.

Lạc Duyệt Nhĩ xem hiểu toàn bộ, ba buông tay rồi cùng mẹ nhìn nhau, mẹ lại nói trên micro: "Thầy Lạc vừa rồi dùng thủ ngữ nói với các bạn là chào buổi chiều, hôm nay thầy sẽ dạy các con làm thiệp chúc mừng Lễ Tạ Ơn, các con đã sẵn sàng chưa?"

Một cậu bé trong lớp lớn tiếng trả lời: "Sẵn sàng ạ!"

"Chúng ta bắt đầu đi." Chiêm Hỉ chia một nửa tài liệu đã chuẩn bị cho Lạc Tĩnh Ngữ, hai người phân ra phát của bọn trẻ.

Khi Lạc Tĩnh Ngữ phát chỗ của Duyệt Nhi, anh nhìn con gái phấn khích đến nỗi mông cũng rời khỏi chỗ ngồi, dùng ngữ nói: 【 Ba ơi, ba thật tuyệt, cố lên! 】

Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ ấm áp, cô con gái đáng yêu của anh đã bảy tuổi, chưa bao giờ vì anh bị điếc mà tự ti khi đối mặt với bọn trẻ.

Cô bé là một mặt trời bé bỏng tỏa sáng giống mẹ mình, cô bé luôn đưa tay nhỏ bé của mình để nói: Ba ơi, con yêu ba rất nhiều, yêu ba nhiều lắm. Cố lên nhé, ba là người ba tuyệt vời nhất trên thế giới này!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện