Văn Khê kinh ngạc, giờ mới biết trong SGH có cung.
Cũng đúng, cung tên cũng là một loại xạ kích.
Nhưng mà không biết lực sát thương của cung trong SGH như thế nào?
Trước khi xem xét thuộc tính của cung thì Văn Khê nhìn giá của nó trước —— 9 đồng 9.
So sánh với vũ khí khác, đâu chỉ được hời, quả thật giống như tặng không!
Trong lúc livestream, rõ ràng ánh mắt đám fan cũng chú ý tới cây cung này, nhao nhao quẹt mưa đạn trêu chọc.
[Ánh mắt Khê Thần nhìn cung, cực kỳ giống tình yêu.]
[Tôi xác nhận hộ thần, đây chính là vũ khí định mệnh trong đời!]
Nếu đổi lại là người livestream khác, nhìn chằm chằm vào cung lâu như vậy, khẳng định người xem trong phát sóng cho rằng hắn muốn chửi đổng.
Nhưng mà, người xem cung là Văn Khê, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự cậu muốn mua.
Trên thực tế, đúng là Văn Khê cũng muốn mua.
Nhưng không phải là vì tự tin với kỹ năng bắn cung của mình, mà là —— thật sự không có vũ khí nào rẻ hơn cung!
Văn Khê kiểm tra thuộc tính của cung một chút, thời gian làm mát so với khẩu súng ngắn của cậu dài hơn, nhưng lực sát thương cao hơn súng ngắn rất nhiều, có thể trực tiếp xuyên thủng mũ bảo hiểm cơ bản, tầm bắn cũng xa hơn.
Sau khi so sánh giá chênh lệch khổng lồ của các loại vũ khí khác, Văn Khê quyết định đưa cung vào giỏ hàng.
Mưa đạn bị hành động của cậu chọc cười.
[Ha ha ha ha, thật sự muốn dùng cung ư?]
[Khê Thần với cung là tuyệt xứng đó~]
[Nhưng tốt nhất vẫn nên mua thêm vũ khí khác chứ?]
Mưa đạn giới thiệu cho Văn Khê một ít vũ khí khác, Văn Khê nhìn vài lần, sau khi nhìn thấy giá cả, yên lặng xoay người rời đi.
Sau đó lại đi xem áo giáp và vật tư y tế.
Cuối cùng ngoại trừ cung cậu thêm vào giỏ hàng, chỉ thêm một áo giáp cơ bản, một mũ giáp cơ bản, một ba lô cơ bản, năm cái băng bó, ba túi dụng cụ sơ cứu.
Tổng cộng 79,9 nhân dân tệ.
[Hmmm...... Tôi ngửi thấy mùi của sự nghèo đói.]
[Tất cả đều mua rẻ nhất, há há há.]
[Khê Thần, anh nói thật đi, có phải anh thiếu nợ không?]
"Ây dà, thiếu nợ thì không thể nào thiếu..."
Văn Khê không muốn cho mưa đạn một loại cảm giác cậu đang bán thảm, cho nên không đề cập đến tình hình kinh tế của mình, đáp lại câu này lập tức chuyển đề tài: "Tôi mua trang bị xong lại đi thử một chút."
Cậu nói xong thì tạm thời tắt màn hình trực tiếp, dùng điện thoại quét mã trả tiền.
Nhìn thấy thời khắc thanh toán thành công, ngực cậu đau đến co rút —— không biết tiền tiết kiệm của cậu còn đủ bốn số hay không? Cũng không biết cậu có thể rút bao nhiêu tiền từ JJ Live vào tháng tới?
Với sự nổi tiếng hiện tại của cậu, mặc dù thành công ký hợp đồng với JJ Live, nhưng không có mức lương cơ bản, thu nhập hoàn toàn dựa vào fan mạng khen thưởng.
Mà cho đến bây giờ, tổng số quà tặng mà cậu nhận được trong tuần đầu tiên phát sóng trực tiếp chỉ vượt qua một ngàn, về sau thì càng ngày càng tệ.
Văn Khê âm thầm thở dài, quyết định sau khi livestream sẽ cảm thụ phong cách phát sóng trực tiếp của streamer khác, xem bọn họ cầu khen thưởng như thế nào.
Sau khi bật lại màn hình live, cậu trực tiếp nhấn vào giao diện ghép đôi của chế độ trốn gϊếŧ trên đảo hoang, chuyển chế độ sang 1vs1, nhấp vào ok.
Nhìn cậu quyết đoán như vậy, mưa đạn đều có chút kinh ngạc.
[Ý? Không phải 2vs2 sao?]
Văn Khê sửa sang lại tâm tình rồi cười đáp lại: "Hôm nay thì không, tôi chơi như vậy sợ liên lụy người khác. Ngày mai, có người nói sẽ có một nhân vật lớn hướng dẫn tôi."
[!!!]
[Nhân vật lớn nào? Ái Trư hay Thương Lang?]
[Không phải Ái Trư thì là Thương Lang đi, streamer SGH của JJ Live có thể xưng là nhân vật lớn cũng chỉ có hai người bọn họ.]
Văn Khê ngẩn người, không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu "Nhân vật lớn" vậy mà fans lập tức móc ra được.
Cậu hồi tưởng lại một chút, hình như lời nói ban đầu của người phụ trách là tìm người hướng dẫn cậu, cũng không nói người kia là nhân vật lớn.
Để tránh ngày mai bị mất mặt, Văn Khê chỉ có thể bổ sung: "Cụ thể là ai tôi cũng không biết, nếu không phải bọn họ, mọi người cũng đừng thất vọng..."
[Tại sao chúng tôi phải thất vọng?]
[Khê Thần, cậu tỉnh lại đi! Những gì chúng tôi đang xem là cậu, không phải họ!]
Văn Khê giật mình —— đúng rồi, nếu như những người này muốn xem "Ái Trư" hoặc "Thương Lang" thì đã sớm đi phòng livestream của bọn họ rồi, cần gì phải ở lại chỗ cậu?
Văn Khê là một người rất dễ cảm động, bởi vì chi tiết nhỏ này mà mũi cậu chua xót, thầm hạ quyết tâm: Mặc kệ có thể kiếm được tiền hay không, chỉ cần có người ủng hộ cậu, cậu sẽ xuất ra trạng thái tốt nhất để livestream!
Chẳng bao lâu, ghép đôi trong phòng đầy 100 người.
Màn hình tối tăm rồi lại sáng lên, lưng Văn Khê cõng cung lần thứ hai cúi đầu xuống từ máy bay.
"Nhảy ở đâu?"
Không có ai tổ đội cùng, Văn Khê chỉ có thể hỏi mưa đạn, nhìn thấy hầu hết mưa đạn bảo cậu nhảy khu M, cậu quyết định: "Được, khu M."
Chế độ trốn gϊếŧ trên đảo hoang SGH có một số bản đồ, về cơ bản mỗi bản đồ được chia thành năm khu vực: khu C là thành phố; khu D là sa mạc; khu F là rừng; khu G là thảo nguyên; khu M là núi.
Văn Khê không quan tâm nhảy ở đâu, cậu đã quyết định ngày mai trước khi livestream sẽ làm quen tất cả địa hình một lần.
Ngay sau đó, máy bay bay đến khu vực M.
Khu vực M là khu vực cuối cùng mà máy bay đi qua trên tuyến đường này.
Lúc Văn Khê nhấn phím F nhảy dù, trên máy bay đã không còn bao nhiêu người.
Sau khi nhảy xuống, cậu không vội vàng hạ cánh mà nhanh chóng quay góc nhìn xuống, đếm số lượng kẻ thù: "Năm người."
[???]
[Cái này là sao? Góc nhìn quay quá nhanh đến nỗi tôi hoàn toàn không thấy rõ.]
[E-Sports không cần thị lực.]
"Cứ như vậy nhìn thôi..." Văn Khê thốt ra, sau đó cảm thấy có chút không ổn, vừa tăng tốc hạ cánh vừa an ủi mấy fan "Có thể bởi vì người chuyển góc nhìn là tôi, cho nên mọi người phản ứng không kịp, tự chuyển góc là có thể thấy rõ."
[Không, tôi không thể.]
[Vậy có lẽ tôi đã chơi một game phà kè.]
Văn Khê dở khóc dở cười.
Nhưng hiện tại cậu không để ý đáp lại mưa đạn, sau khi cậu tắt trợ lý mưa đạn, trong lòng nhớ kỹ bốn vị trí quân địch, sau khi đáp xuống đất thì lên cung, sau đó bắn mũi tên về một phía.
Đây là mũi tên đầu tiên cậu mua cung bắn ra, xem như là test.
Người xem không thấy gì đặc biệt, còn đang thảo luận về chủ đề "E-Sports không cần thị lực".
Nhưng mà chỉ một giây sau, một chiếc dù màu đen mang theo một người đáp về phía Văn Khê bắn tên, sau đó, gần như là trong nháy mắt hắn đáp xuống đất, Văn Khê bắn ra mũi tên thứ hai.
Mũi tên dài nhỏ "Vèo ——" một tiếng xé không khí, để lại trên không trung một đường vòng cung duyên dáng.
Giây tiếp