Phó Phi Tiệp chết trận rất nhanh.
Trước khi chết trận, hắn vừa đổi súng bắn tỉa thành súng đột kích, còn chưa kịp nổ súng về phía Trần Úy, màn hình đã trở nên xám xịt.
"Người này cũng quá biết trốn đi? Đúng là xuất quỷ nhập thần!" Đồng đội của Phó Phi Tiệp mắng, hiển nhiên người trong miệng là chỉ Trần Úy.
Sau một thời gian im lặng, CC trả lời một cách thản nhiên: "Tất cả mọi người trong CLM đều không thể khinh thường."
Tuy nhiên, cũng là kinh ngạc, cái kinh ngạc của mọi người trong CLM hoàn toàn khác với các chiến đội khác.
Trần Tiêu: "Mẹ kiếp! Thằng nhóc này đổi tính à? Lại dám xông ra ngoài?!"
Hắn cũng sắp không biết em trai này có phải là của nhà mình không.
"Là không nhận ra Phó Phi Tiệp hả?" Văn Khê suy đoán.
Bản thân cậu thường xuyên không nhận ra đồng đội khi chơi một mình...
"Không." Mạc Thần khẳng định, "Chi bằng nói, hắn nhận ra đối phương là Phó Phi Tiệp sau đó mới quyết định xông lên, có thể là muốn hạn chế điểm tích lũy của MQ."
Nghe được những lời này, Trần Tiêu há miệng, muốn nói lại thôi.
Đây là vòng tứ kết, điểm số của vòng loại trực tiếp quyết định người chiến thắng giải đấu mùa xuân này, tầm quan trọng của trận đấu này là rất rõ ràng.
Hơn nữa Trần Úy từng mắc sai lầm trong vòng đấu loại, muốn vãn hồi hình tượng trong vòng tứ kết không có gì đáng trách.
Nhưng không biết vì sao, Trần Tiêu luôn cảm thấy động cơ của Trần Úy không đơn thuần như vậy.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua hắn come out với hắn, Trần Tiêu không nhịn được tự hỏi —— Không phải người Trần Úy thích sẽ ở ngay sân đấu xem chứ?
Sau đó, Trần Úy lại có nhiều lần biểu hiện kinh người, nhiều lần đều là từ trong khu vực mù của quân địch lao ra, thu đầu người rất dứt khoát lưu loát, phong cách thay đổi cẩn thận qua lại, đánh tiến lùi rất tự nhiên.
Phát huy khác thường của hắn khiến Trần Tiêu nghẹn họng, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được, tiến lại gần Liễu Vĩ Triết bên cạnh: "Cậu không cảm thấy hôm nay nó biểu hiện không bình thường hả?"
Có chút dùng sức quá mạnh, bộ dáng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ...
Khóe môi Liễu Vĩ Triết nhếch lên, thản nhiên đáp lại: "Không phải rất tốt à?"
"Là rất tốt, nhưng mà..." Trần Tiêu luôn có loại cảm giác không thể nói ra, "Cho dù là thi đấu tứ kết, nó cũng quá ra sức đi? Loại thần kinh lúc nào cũng phải căng thẳng làm tôi nhìn đều mệt mỏi."
"Hắn không mệt là được." Liễu Vĩ Triết trả lời giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước, một bộ dáng không liên quan đến mình.
Trần Tiêu và hắn làm bạn cùng phòng suốt bốn năm, sớm đã quen với giọng điệu của hắn, biết hắn chỉ biểu hiện thờ ơ, trên thực tế nghĩ như thế nào ai cũng không biết.
Cho nên hắn chần chờ một chút, vẫn quyết định chia sẻ "tin tức nội bộ" cho bạn: "Thật ra hôm qua Tiểu Úy nói với tôi một số lời, tôi đoán nó đang yêu."
Liễu Vĩ Triết ngẩn người, lập tức phản ứng lại: "À, chắc không phải là yêu đơn phương đâu nhỉ?"
"Hẳn là không phải." Trần Tiêu đoán, nếu là yêu đơn phương cũng không cần phải come out với hắn chứ nhỉ?
Nhưng một giây sau Liễu Vĩ Triết đã đoán được: "Sao? Cậu ta come out với cậu à?"
Trần Tiêu: !!!
Căn cứ vào việc bảo vệ em trai, tuyệt đối Trần Tiêu không có khả năng chủ động nói cho bất luận kẻ nào chuyện Trần Úy come out.
Nhưng người khác tự đoán được sau đó xác nhận với hắn, lại là một chuyện khác.
Huống hồ người này cũng không phải là "người khác", mà là Liễu Vĩ Triết.
Trần Tiêu ngây người một trận, còn đang tự hỏi phải làm sao để lừa gạt chuyện này, bỗng nhiên nghe được Liễu Vĩ Triết cười một tiếng: "Cậu ta còn rất thẳng thắn."
Trần Tiêu:...
Chậc, ở trước mặt một người biết đọc biểu cảm, thật sự là chuyện gì cũng không giấu được.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra." Liễu Vĩ Triết cam đoan với hắn, tự mình nói tiếp, "Không phải là cậu ta phát huy rất tốt à? Vậy thì không cần phải quan tâm. Nếu như bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc thì mới cần phải cảnh giác và can thiệp."
"Cũng có lý."
Lời nói của Liễu Vĩ Triết, Trần Tiêu luôn dễ nghe vào, hơn nữa luôn cảm thấy rất có lý.
Nhưng mà hắn không chú ý tới sau khi Liễu Vĩ Triết nói xong đoạn này, âm thầm thở dài.
Nói thật, hiện tại Liễu Vĩ Triết có chút hoang mang —— hắn từ chối lời thổ lộ của Trần Úy là thật, nhưng cuối cùng cho cậu ta hy vọng cũng là thật, hắn không xác định cách làm của mình là đúng hay sai.
Đối mặt với "lời mời tương lai" của Trần Úy, Liễu Vĩ Triết nói ra năm chữ "Xem tâm trạng của tôi" là nghĩ: Hắn cảm thấy Trần Úy không có khả năng thầm mến hắn mười mấy năm, có thể nửa chừng đã yêu người khác, đây hoàn toàn là một hẹn ước cổ tích, mà chuyện cổ tích tương đương với "không thực tế".
Cùng lúc đó, Liễu Vĩ Triết cũng thật sự có một chút chờ mong về tương lai kia.
Có người thích hắn, có người đang cố gắng lấy hắn làm mục tiêu, và hắn không ghét người đó - Cảm giác này thật sự rất tốt.
Mười mấy năm sau, khẳng định tình cảm của hắn với Trần Tiêu sẽ phai nhạt, đi yêu đương với Trần Úy sẽ không có cảm giác coi hắn như thế thân.
Nói cách khác, Liễu Vĩ Triết thật sự muốn thử với Trần Úy, không chừng là được?
Mà đây cũng là chỗ khiến hắn cảm thấy hoang mang —— Nếu Trần Úy thật sự vì hắn thủ thân như ngọc mười mấy năm, thật sự thử nghiệm cùng hắn, sau đó phát hiện tương lai kia cũng không phải thứ bọn họ muốn thì làm sao bây giờ?
Đó là mười mấy năm... Cuộc đời có bao nhiêu cái mười mấy năm?
Thật sự Liễu Vĩ Triết càng nghĩ càng hoang mang, đột nhiên cảm thấy mình không nên cho Trần Úy hy vọng như vậy, không nên cho mình hy vọng như vậy.
Hắn nên dứt khoát từ chối Trần Úy, nói với cậu ta —— Đừng chờ tôi, chúng ta cả đời cũng không có khả năng.
Nhưng... Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thực sự có thể?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Liễu Vĩ Triết trở nên rất loạn, cho tới bây giờ chưa từng loạn như vậy.
Hắn muốn tìm một người giúp hắn phân tích chuyện này một chút, nhưng trong đầu tìm kiếm một lần, thế mà không tìm được nửa người có thể chia sẻ.
Cho tới nay, đều là người khác tìm hắn chia sẻ, mà cho đến bây giờ vấn đề của hắn đều là tự mình suy nghĩ tự mình giải quyết.
Nếu như là vấn đề khác còn chưa tính, hết lần này tới lần khác là vấn đề tình cảm, căn bản hắn không có kinh nghiệm, cũng không có bất kỳ manh mối gì.
Liễu Vĩ Triết mím môi, chỉ có thể ép buộc mình tạm thời không nghĩ đến chuyện này, chuyên tâm xem trận đấu.
Rất nhanh, trận đấu 1vs1 phân ra thắng bại, tuy ở vòng chung kết Trần Úy thua Lightning của chiến đội YEY, nhưng đầu người trong tay hắn đạt tới 10! Đây là lần đầu tiên của hắn!
Hơn nữa Lăng Sơ Dật phát huy cũng không tệ, điểm tích