Liễu Vĩ Triết sững sờ nhìn tin nhắn Trần Tiêu gửi cho hắn, không hiểu sao tim đập loạn một chút, rõ ràng không làm sai cái gì, lại không hiểu sao có loại cảm giác lương tâm bất an.
Nhưng lương tâm bất an như thế nào thì cũng không có ý định giấu giếm, dù sao người hỏi hắn chính là Trần Tiêu.
Vì vậy, hắn nhanh chóng gõ rồi trả lời: Tôi.
—— Cậu xem người tương đối chuẩn, cậu cảm thấy người Tiểu Úy thích sẽ là ai?
—— Tôi.
Đáp án này nằm trong dự liệu của Trần Tiêu, nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc một chút, bởi vì hắn không nghĩ tới Liễu Vĩ Triết lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Hai người làm đến đâu rồi? Trần Tiêu định gửi những lời này, chữ cũng đã gõ ra, rồi lại xoá đi từng chữ từng chữ.
Đầu tiên hắn cảm thấy hỏi như vậy có thể xâm phạm quyền riêng tư của hai người, tiếp theo nếu Trần Úy có dũng khí come out với hắn, hiển nhiên đã nắm bắt được Liễu Vĩ Triết, chắc cũng nếm rồi? Câu hỏi này quá vô nghĩa.
Cuối cùng, Trần Tiêu trả lời một câu với Liễu Vĩ Triết: Chúc hai người hạnh phúc.
Liễu Vĩ Triết nhìn thấy câu trả lời này: "..."
Hắn biết nhất định Trần Tiêu đã hiểu lầm cái gì rồi nên theo bản năng muốn giải thích, nhưng khi muốn giải thích thì hắn lại nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra sau khi giải thích.
Một khi Trần Tiêu biết không phải Trần Úy đang yêu đương mà là yêu đơn phương, đối tượng yêu đơn phương còn là anh em tốt nhất của mình, nhất định hắn sẽ cảm thấy phiền phức, cũng nghĩ cách đi giải quyết chuyện này, khó tránh khỏi làm lớn chuyện lên.
Mà kết quả làm lớn chuyện, chính là Trần Tiêu biết càng nhiều tin tức, sớm muộn gì cũng sẽ biết người anh em tốt của mình là gay, người thích còn là mình —— Đây là chuyện Liễu Vĩ Triết sợ nhất.
Hắn biết Trần Tiêu là thẳng nam, cho nên hắn buông tha đoạn tình yêu này, nhưng hắn cũng không có ý định buông tha đoạn tình bạn này.
Có một số chuyện nói toạc ra có thể làm sâu sắc thêm sự hiểu biết lẫn nhau, nhưng một số việc một khi nói rõ, quan hệ sẽ không bao giờ sửa được thành bộ dáng ban đầu.
Liễu Vĩ Triết âm thầm thở dài, cuối cùng cái gì cũng không trả lời, tắt màn hình điện thoại.
Một số vấn đề hắn biết hắn có thể giải quyết thì sẽ tiếp tục lún sâu vào cho đến khi có kết quả.
Mà có một số vấn đề, hắn biết chỉ dựa vào thực lực của mình là không cách nào giải quyết thì sẽ lựa chọn đặt sang một bên trước, chờ thỉnh giáo người khác rồi đi giải quyết.
Sau khi cất điện thoại, hắn lại một lần nữa chú ý tới Trần Úy bên cạnh, không nhịn được hỏi hắn: "Tại sao lại ngồi bên cạnh tôi?"
Trần Úy cười ha ha hai tiếng: "Chỗ này tầm nhìn tốt."
Đây thật sự là một câu trả lời không thể bác bỏ.
Liễu Vĩ Triết quyết định mặc kệ không để ý tới hắn.
Mà lúc này, Mạc Thần với Văn Khê đã lên máy bay, đang chuẩn bị nhảy.
Một ván này, hai người như không muốn sống nhảy vào chỗ nhiều người, nhưng mà sau khi thật sự đáp xuống đất, không muốn sống liền trở thành người khác.
Văn Khê: "Có một người ở hướng 4 giờ của anh."
Mạc Thần: "Chết rồi."
Văn Khê: "Hướng 2 giờ của anh..."
Mạc Thần: "Chết rồi."
Văn Khê: "Hướng 11 giờ của... Không sao đâu, anh đã bắn."
Tiết tấu tấn công của hai người rất nhanh, Văn Khê có hai vũ khí tầm xa là cung và súng bắn tỉa có thể chuyển đổi liên tục, hơn nữa Mạc Thần bên cạnh, hai người đúng là ngắm đến đâu quân địch chết đến đó.
[Momo và Wency phối hợp tốt hơn nữa rồi! Thỏ Kỷ nói, [Sau khi hai người công bố tình cảm, trạng thái chẳng những không trượt dốc, ngược lại lại tăng lên không ít!]
Sau khi Mạc Thần công khai thổ lộ với Văn Khê, mà Văn Khê chuyển tiếp trả lời một cái tym tym, quan hệ giữa hai người xem như được chứng thực hoàn toàn, bình luận viên cũng không cần vì bảo vệ danh dự của hai người nữa, tránh mang tiết tấu tạo thành thương tổn cho họ, mà đối với quan hệ của bọn họ cũng không cần ngậm miệng không nói.
Nhưng nghe Thỏ Kỷ nói ra, A Dịch vẫn có chút run rẩy, cười hai tiếng chuyển đề tài, lúc này mới bắt đầu bình luận: [Wency bắn một mũi tên nổ đầu trực tiếp gϊếŧ chết Ming của chiến đội DOL, gần như đồng thời, Momo cũng hạ gục một thành viên khác của DOL, cuối cùng bị Wency kết liễu, toàn bộ quá trình gần như xảy ra trong nháy mắt, không thể không nói hai tuyển thủ CLM bất luận là kỹ thuật hay tốc độ phản ứng đều là hàng đầu trong nước, đúng là không tìm ra sự hợp tác ưu tú như bọn họ!]
[Ha ha ha, đều ở cùng nhau rồi, còn có thể không ăn ý sao!] Thỏ Kỷ vừa mở miệng đã níu về đề tài bị A Dịch vòng qua.
A Dịch dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận mà nói theo lời cô: "Quả thật, tôi so sánh video trước và sau khi Wency gia nhập CLM, phát hiện sau khi cậu ấy gia nhập CLM, tốc độ tiến bộ và kỹ thuật bắn súng gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một số động tác sinh tồn cũng làm thuận lợi hơn rất nhiều, hẳn là được Momo dạy không ít.]
Khi vòng bo thứ ba làm mới, khu vực của Mạc Thần và Văn Khê gần như chỉ còn lại hai người họ.
Hai người như là biết xung quanh không có quân địch, thế mà giơ hai tay về phía nhau bắn tym.
Bình luận viên: ...
Fan CP Mạc Khê ở sân đấu: !!!
Đồng đội của hai người: Giơ tay che mặt.jpg
Làm xong động tác này, Văn Khê "phụt" cười một tiếng: "Chúng ta như vậy sẽ bị mắng."
Mạc Thần lơ đãng: "Chỉ cần có thể đoạt quán quân, giữa chừng thả lỏng một chút thì làm sao chứ? Đi, chạy độc thôi."
Văn Khê vui vẻ "Ừ~" một tiếng, đuổi theo bước chân Mạc Thần.
Không biết hiện tại đồng đội của hai người chỉnh tề che hết mắt, ai cũng không thấy mắt đâu.
Fan CP Mạc Khê xung quanh thét chói tai, ầm ĩ vang lên từng tiếng một.
"A a a a a a, cầu xin hai người kết hôn tại chỗ!"
"ĐM! Hai anh làm gì vậy? Đây là game! Nhưng tôi thích lắm!"
"Ha ha ha ha ha, ngầu vãi!"
Bây giờ Trần Tiêu vừa tức vừa buồn cười, nhưng so ra, hắn vẫn kinh ngạc nhiều hơn —— Loại thao tác ngầu này, vừa nhìn đã biết là Mạc Thần đưa ra, Văn Khê ngoan như vậy, biết làm ra động tác như thế tuyệt đối là bị Mạc Thần xúi giục.
Thế nhưng, phải biết rằng, từng ở CLM, người không có khả năng làm loại chuyện này nhất chính là Mạc Thần.
Một người nghiêm túc trong trận đấu, cho dù là thắng chắc cũng sẽ xuất ra 100% thực lực chơi, thế mà sẽ ở trong trận đấu mấu chốt như vậy, lôi kéo Văn Khê làm ra hành động như thế.
Điều này chứng tỏ, Mạc Thần thay đổi.
Từ trong ra ngoài, trở nên thoải mái và tận hưởng trận đấu, không chỉ để giành chức vô địch.
Sự thay đổi này là tốt hay xấu, không ai