Vòng loại trực tiếp diễn ra trong bảy ngày như các trận đấu thông thường.
Trải qua điều chỉnh ở vòng loại, CLM phát huy rất ổn định ở vòng tứ kết, không chỉ Mạc Thần với Văn Khê chơi 2vs2 được top 1, Trần Úy với Lăng Sơ Dật chơi 1vs1 cũng cơ bản duy trì ở top 3, thỉnh thoảng mắc sai lầm nhỏ, nhưng cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi toàn bộ CLM có thể chấp nhận được.
Trận 4vs4 vĩnh viễn là tâm điểm của giải đấu SGH, cũng may đội hình CLM sau khi Văn Khê gia nhập vẫn luôn được mài giũa rất tốt, cho nên mặc dù có hai ngày thi đấu không giành được top 3, nhưng tổng hợp bảy ngày thi đấu, tổng điểm của CLM vẫn vượt xa tất cả các chiến đội khác.
Ngày thi đấu cuối cùng còn chưa bắt đầu, nhà vô địch giải mùa xuân cũng không còn gì phải lo lắng.
Nhưng khi trận đấu cuối cùng kết thúc, kết quả được hiển thị trên màn hình lớn, bình luận viên và fan của CLM vẫn khó có thể kiềm chế tâm trạng kích động.
[Xin chúc mừng CLM đã giành chức vô địch giải mùa xuân!]
Khi bình luận viên A Dịch nói ra những lời này, giọng của hắn gần như bị tiếng thét chói tai tại sân đấu nhấn chìm.
Trần Tiêu nhìn thấy tên của chiến đội nhà mình trên màn hình lớn, kích động trực tiếp ôm Trần Úy lên!
Trần Úy: ???
Sau đó Trần Úy vừa mới được buông xuống thì lại bị Lăng Sơ Dật ôm như một con gấu, ôm đến không thể động đậy.
"A a a a a a, chúng ta đã giành được quán quân rồi!" Lăng Sơ Dật gào to, đầu tiên là cười, sau đó là khóc, sau đó lại vừa khóc vừa cười —— Đây là lần đầu tiên hắn giành được quán quân trong một trận đấu chính thức!
Trần Úy ấn bả vai đẩy hắn ra, ghét bỏ không chịu nổi: "Quán quân giải mùa xuân mà thôi, quên mục tiêu của chúng ta là gì à?"
"Đúng đúng đúng, chúng ta phải giành chức vô địch toàn cầu!" Ngoài miệng Lăng Sơ Dật nói như vậy, nhưng vẫn ôm chặt Trần Úy không buông tay.
Trần Tiêu nhìn hai người tương tác cười ngất ngưởng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Liễu Vĩ Triết bên cạnh, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn phía hai người cười.
Mà cụ thể hắn nhìn ai, tự nhiên Trần Tiêu biết rõ, thử dùng bả vai đụng đụng hắn: "Sao cậu không có biểu hiện gì?"
Liễu Vĩ Triết sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, không hiểu sao: "Biểu hiện cái gì?"
Vì thế Trần Tiêu dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn về phía Mạc Thần với Văn Khê.
Liễu Vĩ Triết theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Mạc Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Văn Khê, Văn Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, sau khi phản ứng lại cười bất đắc dĩ với Mạc Thần, Mạc Thần vừa cười vừa thuận tiện giơ tay ôm eo Văn Khê.
Hai người tương tác tự nhiên mà ngọt ngào, ánh mắt Liễu Vĩ Triết nhìn thấy mà đau đớn —— Thật sự đủ rồi nha!
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Trần Tiêu đẩy một cái, lảo đảo nghiêng về phía Trần Úy và Lăng Sơ Dật.
Vốn Trần Úy còn đang giằng co với Lăng Sơ Dật, khoé mắt nhìn thấy Liễu Vĩ Triết bị đẩy tới, dùng sức đẩy Lăng Sơ Dật ra, tiến lên một bước nắm lấy cánh tay Liễu Vĩ Triết: "Cẩn thận một chút, chỗ này trơn."
"À... Ừ." Liễu Vĩ Triết đáp lại, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, "Chậc" một tiếng —— Đẩy cái gì? Tôi đi giày cao gót đó! Nếu tôi ngã thì sao?
Trần Úy thích Liễu Vĩ Triết, nhưng có chừng mực, cho nên sau khi đỡ xong hắn lập tức buông tay.
Nhưng mà, vừa định kêu gọi mọi người buổi tối cùng đi ăn một bữa ngon, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Liễu Vĩ Triết bắt lấy cổ tay.
Trần Úy sửng sốt một chút, nghi ngờ quay đầu nhìn hắn.
Liễu Vĩ Triết cũng sửng sốt, một lát sau mới nhớ tới mình muốn nói cái gì: "Tôi có chuyện muốn nói với một mình cậu, khi nào rảnh?"
"Thời gian tùy anh quyết định, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian rảnh rỗi. Anh gọi là đến~" Trần Úy đáp lại một câu như vậy, lập tức cho Liễu Vĩ Triết một nụ cười rực rỡ.
Liễu Vĩ Triết bị nụ cười của hắn lây nhiễm, cũng cong khóe môi, nghĩ thầm: Cười đến ngu ngốc...
Không thể không nói, tuy Trần Úy với Trần Tiêu là anh em ruột thịt, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng chỉ kém hai tuổi rưỡi, nhưng Trần Tiêu trưởng thành chững chạc hơn nhiều.
So sánh ra, Trần Úy vừa nói vừa trêu chọc —— Nhưng Liễu Vĩ Triết cũng không ghét hắn như vậy.
Cảm giác bên cạnh có một người như Trần Úy, như thế nào cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo.
Mà Trần Tiêu, mấy ngày nay Liễu Vĩ Triết cẩn thận suy nghĩ một chút, hẳn mình đối với hắn là cảm kích với ỷ lại nhiều hơn.
Có lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian học đại học được hắn quan tâm không ít, hơn nữa suốt bốn năm đều ở cùng nhau, làm bạn với nhau, cho nên muốn ở cùng với hắn, vĩnh viễn không tách ra.
Rốt cuộc loại tình cảm này có phải là yêu hay không, Liễu Vĩ Triết không xác định, nhưng cũng cảm thấy không sao cả.
Tình yêu trưởng thành không có "thủy chung như một", không có "đến chết cũng không đổi", chỉ có "anh tình tôi nguyện".
Có những điểm mấu chốt cần phải được tuân thủ trong hôn nhân, nhưng tình yêu là tự do.
Hắn và Trần Tiêu chưa bao giờ bắt đầu, cũng không có chấm dứt.
Cho nên hắn tùy thời đều có thể bắt đầu với bất kỳ ai, chỉ là người này vừa vặn là em trai Trần Tiêu mà thôi —— Sau khi Liễu Vĩ Triết được Mạc Thần nhắc nhở, cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện này, cuối cùng cũng chuẩn bị tốt.
Dù sao, mười mấy năm thật sự quá dài, hắn chờ được, Trần Úy thì không nhất định.
Đoàn người lên sân khấu nhận cup vô địch, tiếp nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình, lại cọ xát ở sân đấu một lát, cuối cùng cũng sắp xếp xong cảm xúc trở về khách sạn.
Vào buổi tối, họ đặt phòng riêng tại một khách sạn tương đối sang trọng gần đó và ăn một bữa ăn ngon.
Bởi vì tất cả mọi người không phải rất thích uống rượu nên chỉ có một vài chai bia.
Trần Tiêu giúp mọi người rót, đặt cốc thủy tinh đựng đầy bia lên bàn xoay.
"Văn Khê, Văn Khê, đến đây, uống một cốc!" Trần Úy dùng đáy cốc của mình gõ vào bàn xoay thủy tinh, "Không có anh sẽ không có CLM hôm nay!"
"Cậu nói cũng quá khoa trương..." Văn Khê dở khóc dở cười, nhưng vẫn cầm một cốc lên.
Nhưng mà, vừa định uống, tay Mạc Thần đã phủ lên tay cậu, dịu dàng đoạt lấy cốc bia kia từ trong tay cậu: "Bia không ngon, anh uống cái khác đi."
Trần Úy trợn trắng mắt tại chỗ: "Bia mà! Muốn say cũng khó say được ấy?"
Mạc Thần nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ai nói anh nhà tôi sẽ say? Anh ấy chỉ không thích uống bia rượu."
Trần Úy không nói gì.
Hắn thực sự không biết, cảm ơn.
Lại nhìn biểu cảm của những người khác, cũng đều là một lời khó nói hết, thật sự là câu "Anh nhà tôi" kia của Mạc Thần quá có lực sát thương.
"Đã bắt đầu gọi là anh nhà rồi, phụt..."
Rõ ràng trong phòng bật điều hòa nóng, Lăng Sơ Dật lại rùng mình một cái, cảm thấy một trận gió độc.
Cũng may hắn và người khác đều không quá để ý chuyện nhỏ nhặt này.
Chờ Mạc Thần giúp Văn Khê đổi sang nước dừa, mọi người cùng nhau uống một chén, kế tiếp vừa nói vừa cười, bầu không khí tốt đến không chịu nổi.
Văn Khê thường xuyên nghe mọi người nói, không nói nhiều, nhưng điều này cũng không ngăn cản cậu cảm nhận được bầu không khí sôi nổi.
Không thể không nói, đây là lần đầu cậu ăn cơm náo nhiệt và vui vẻ với đồng đội như vậy, làm cho cậu thật sự có loại cảm giác giống như đang ăn cơm cùng người một nhà.
Bởi vì ăn cơm xong ra trời đã hoàn toàn tối đen, cho nên mọi người không vội chạy về câu lạc bộ mà ở lại khách sạn thêm một đêm nữa.
Gần như là vừa mới trở lại khách sạn, Trần Úy đã nhận được tin nhắn Liễu Vĩ Triết gửi cho mình.
Liễu Vĩ Triết: Cậu đến phòng tôi một chút.
Đọc được tin nhắn này, không biết do bia hay như thế nào, tim Trần Úy lập tức đập nhanh.
Hắn luống cuống tay chân đáp "Được".
Hắn cũng không biết Liễu Vĩ Triết tìm hắn nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được mấy ngày gần đây thái độ của Liễu Vĩ Triết đối với hắn đã thay đổi —— Trở nên không cố ý lảng tránh nữa, thậm chí còn tiếp nhận và đáp lại ánh mắt của hắn.
Cho nên Liễu Vĩ Triết tìm hắn, hẳn là muốn nói chuyện về quan hệ giữa bọn họ đi?
Nếu là chuyện liên quan đến trận đấu, cũng không cần phải tìm mình hắn nói.
Nghĩ như vậy, Trần Úy lao tới trước gương sửa sang quần áo, hít thở thật sâu, lúc này mới lấy dũng khí rời khỏi phòng mình, đi về phía phòng Liễu Vĩ Triết.
Hắn đi tới cửa phòng Liễu Vĩ Triết, lễ phép gõ cửa,