"Hóa ra anh cũng có sở thích dòm ngó vợ và con trai người khác nhỉ?" Tâm trạng của hắn hiện giờ thật không thể bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Khi hắn nghe câu trả lời của anh. Lại là giọng điệu khẳng định chắc chắn và khí thế bức người như vậy. Anh không thể không tin. Đó là sự thật!
"Từ bao giờ cậu lại để tâm đến chuyện giữa tôi và Triệu Khắc Minh thế?"
"Để con trai mình mang họ của người đàn ông khác. Hẳn rất khó chịu?"
"Không. Chỉ cần tiểu Hạo không gặp bất cứ nguy hiểm gì."
"......"
"Nếu không còn gì nữa. Tôi đi trước. À, con gái cậu cũng xinh đấy nhỉ? Lại còn nhìn tiểu Hạo đến mấy lần. Tốt nhất cậu nên mang người phụ nữ đó cùng con gái của cậu tranh càng xa Tử Tử và tiểu Hạo." Buông cho hắn lời cảnh cáo. Anh xoay người bước đi. Vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong. Còn ở đây dây dưa với hắn thì đúng là kịch vui không được diễn mà cũng chẳng có cơ hội để xem!
Hẳn là bây giờ Trịnh Gia Khang đã rất chắc chắn Đàm Tử Tranh chính là em gái của anh ta. Dù sao cũng là anh em sống cùng nhau từ nhỏ. Nhìn thôi ắt hẳn cũng biết là ai rồi. Với cả, dù xảy ra chuyện gì. Có dùng bao nhiêu cách, mùi hương trên người cô vẫn không loại bỏ được. Thế nào trên người lại có mùi sữa nhỉ? Rõ ràng là mùi sữa. Cứ ngỡ sẽ uống thuốc hay sử dụng nước hoa sẽ không còn. Nhưng không ngờ, có đổ cả lít nước hoa cũng không át được cái mùi sữa dịu dịu đó. Đúng là dày công bao nhiêu chỉ cần cái mùi hương đó đã bán đứng tất cả mà!!
Nhưng mà cho dù anh ta chắc chắn thì thế nào? Gọi cho ba mẹ anh ta đến bắt người sao? Việc đó vẫn còn phải suy nghĩ xem có đưa được người ra khỏi Triệu Gia không đã. Còn nếu có bản lĩnh đưa người ra khỏi Triệu Gia. Thế nên hỏi họ may mắn bao nhiêu phần để đem người thoát khỏi tầm mắt của Đặng Tuấn Kiệt này. Không bắt người, chẳng lẽ kéo đến Đàm gia đòi trả con sao? Nên chờ xem ý của Đàm tổng có chấp nhận buông bỏ đứa con gái ngọc ngà này không đã. Năm năm rồi. Trịnh Khã Hân đã chết ở cái tuổi 18 rồi. Bây giờ chỉ tồn tại Đàm Tử Tranh 23 tuổi thôi.
Còn tiểu Hạo. Bất kể là Trịnh Gia Khang, Hoàng Ngọc Bảo Nghi, Huỳnh Ngọc Thanh Như hay thậm chí là trưởng bối của Trịnh gia. Muốn đòi lại đứa cháu này? Xin lỗi. Triệu gia không chấp nhận và Đặng Tuấn Kiệt anh cũng không để việc đó xảy ra.
.
..
...
"Ông xã." Đàm Tử Tranh đưa tiểu Hạo vào trong phòng. Khi cánh cửa bật mở. Cô dường như cảm giác sẽ chết đến nơi vậy. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng. Để xem, hai..bốn..sáu..tám..mười..mười hai..mười bốn! Là mười bốn con mắt đang trừng trừng nhìn vào hai con người ngây thơ vô tội ngồi ở đối diện. Ôi trời ạ. Không cần phải hù dọa nhau vậy chứ. Đến đây ăn tiệc, cô vẫn chưa được ăn đây này. Lại phải ấm ức ngồi đây ngửi mùi thuốc súng. Bức người mà!!!
"Cậu về rồi à? Anh ta đem cậu đi đâu vậy?" Thiên Băng bật dậy, đón lấy tiểu Hạo. Sau đó nhìn Tử Tranh đầy nghi hoặc.
"Anh ta có phải là phát bệnh gì hay không?"
"Mày nói gì vậy Hân?"
"Không. Tôi chỉ thắc mắc. Anh ta tự dưng lại túm lấy tôi, rồi nói cái gì gì đấy. Nhận tôi là Trịnh cái gì đó. Rồi cái gì mà tính cách tôi thay đổi cái gì. Thay đổi cái đầu anh ta. Đúng là phát điên mà." Giọng điệu vô cùng bực dọc. Nghĩ đến thôi là phát điên rồi. Anh ta lấy cái quyền gì mà làm vậy với cô? Hôn cô? Thật là chỉ muốn lột đi lớp môi ban nãy đã chạm phải anh ta. Ghê tởm!!!
"Bà xã. Chúng ta đi gặp ông ta thôi. Để người ta đợi thật không đúng!" Triệu Khắc Minh duỗi chân đứng dậy. Ôm lấy tiểu Hạo từ tay Thiên Băng. "Em đừng lúc nào cũng ôm khư khư tiểu Hạo. Em không sợ anh ta phát ghen với đứa con nít sao?"
"Anh tào lao cái gì đó. Đứa con nít mà cũng ghen. Ghen thì mặc anh ta luôn! Em chỉ thương tiểu Hạo nhất thôi!"
"Tiểu Hạo cũng thương dì Băng Băng. Dì Băng rất xinh đẹp!" Tiểu Hạo chu môi nhìn cô. Vô cùng đáng yêu. Thằng bé này, lớn lên chắc