Ánh mặt trời có chút chói mắt.
Đây là thứ đầu tiên mà Ninh Tiêu cảm nhận được sau khi vừa khôi phục giác quan.
Cô nhắm mắt lại, theo bản năng giơ tay lên che, nhưng một giây sau, tiếng nói chuyện huyên náo từ phía sau truyền đến tai cô.
"Nhìn xem, trên diễn đàn trường nhắc đến chắc là cô ta rồi.
Hoa khôi Ninh Tiêu...!Chậc chậc, lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách..."
"Aiya, các cậu mau nhìn đôi giày cô ta đang mang kìa.
Cái nhãn hiệu kia, mấy hôm trước tôi có thấy qua ở cửa hàng độc quyền, nghe nói hơn một ngàn lận!"
"Ôi trời ạ, hơn một ngàn...!Quá mắc rồi! Hơn cả một tháng tiền sinh hoạt của tôi! Này, tôi đã xem bài bóc phốt của vị hoa khôi học đường Ninh Tiêu này, không phải ba mẹ cô ta bán hoành thánh ở phố ăn vặt bên cạnh trường đại học sao? Ba cô ta hình như còn bị què nữa...Chậc chậc, phải bán bao nhiêu bát hoành thánh mới đủ cho con gái nhà mình ăn diện một thân như vậy đây.
Nếu tôi không nhìn lầm, thì áo khoác, quần áo trên người cô ta, cả dây chuyền cỏ bốn lá trên cổ nữa chắc cũng không rẻ đâu nhỉ? Từ khi nào bán hoành thánh lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?"
"Ha ha, cô ta làm sao lại có được mấy món đồ kia không phải bài bóc phốt đã nói rõ ràng rồi sao? Người ta chuyên chơi đùa cùng mấy cậu ấm con nhà giàu, cái gì cũng không làm, chỉ cần hơi nhíu mày một cái thì mấy cậu ấm kia đã hận không thể đem hết gia tài của mình cho cô ta rồi, nói chi đến việc mua mấy thứ nhỏ nhặt này! Aiz, các cậu đã từng đếm thử chưa? Trương Gia Trình, Vu Hướng Dương,...!Tính thử xem cô ta đã có bao nhiêu cái lốp dự phòng rồi?"
"Không thể không phục nha, trước đây còn nghe người ta nói cô ta là bạch phú mỹ cơ, bây giờ xem ra, chậc chậc..."
"Aiya, sao các cậu lại không tính luôn Diêm Liệt chứ? Người ta dù gì cũng được xem là bạn trai chính quy đấy."
"Hừ! ! ! Cậu muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Diêm…..Liệt nha, trùm trường đấy.
Nghe nói mấy hôm trước hắn còn đánh lão đại trường Trung cấp nghề đến nhập viện, rắm cũng không dám đánh.
Hắn mà nghe được chúng ta ở sau lưng bàn tán chuyện của hắn sau đó tìm tới cửa đánh chúng ta một trận thì sao? Nghe nói hắn còn đánh cả con gái, thân hình nhỏ bé của tôi không đỡ nỗi một đấm của người ta đâu!"
"Được rồi, được rồi, đừng nói Diêm...!Tôi còn cảm thấy sợ đây..."
"Tôi cũng sợ rồi.
Theo như các cậu nói thì Ninh Tiêu này quả thật có bản lĩnh nha, dám lén lút tìm Diêm...!Khụ, người đó làm bạn trai, mọi người không biết thì cũng thôi đi, còn dám ở sau lưng người ta đi tỏ tình với Quý Thiên Minh.
Là muốn một cước đá người kia đi, hay là muốn một chân đạp hai thuyền?"
"Tôi làm sao biết người ta nghĩ gì? May mà mắt Quý Thiên Minh còn tốt, nhận ra được trà xanh, nghiêm túc cự tuyệt, nếu không...!Hừ!"
"Còn không phải sao, nhìn cái bộ dạng tức giận của cô ta liền biết.
Mấy nam sinh kia mắt mù mới không nhìn ra cô ta là cái dạng gì.
Lại còn hoa khôi, nữ thần, giờ thì hay rồi, hình tượng hoàn toàn sụp đổ..."
"Được rồi, đừng nói nữa, nhỏ tiếng chút, cô ta ở phía trước kìa..."
Kỳ thực đám người này đã đủ nhỏ tiếng rồi, nhưng có lẽ là do linh hồn của Ninh Tiêu quá cường đại nên dù trong bụi cỏ có đám côn trùng kêu vang thì cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Hơn nữa, không phải chỉ có một đám nói chuyện phiếm.
Buông tay xuống, Ninh Tiêu ngước mắt nhìn mới phát hiện nơi bọn họ đang đứng hẳn là sân vận động lớn của một ngôi trường nào đó, thời gian chắc là vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang chuẩn bị về lớp học.
Một con đường xi măng không quá dài, đi qua thư viện và sân bóng rổ, bên đường hoa đỗ quyên nở kiều diễm.
Người xung quanh không ngừng lén lút nhìn trộm cô, vừa nhìn vừa liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, thỉnh thoảng còn nhếch mép khinh thường, thì thầm to nhỏ.
Nhiều người thấy Ninh Tiêu nghe tiếng quay sang nhìn mình thì né tránh ánh mắt giả bộ như không có chuyện gì, chỉ có một số ít đối mặt với cô, sau đó tặng cô một cái nhìn khinh bỉ.
Vừa tới liền phát hiện thái độ mọi người ở đây đối với mình không quá hữu hảo, cũng may Ninh Tiêu đã chuẩn bị tốt tâm lý nên không quá kinh ngạc.
Chỉ là khẽ dừng lại một chút, nhắm hai mắt lại.
Trong chốc lát, những chuyện trước kia vẫn chưa rõ ràng, trong con ngươi lại hiện lên sáng tỏ.
Đúng vậy, chẳng qua cái chớp mắt này có liên quan đến toàn bộ câu chuyện của vị diện này, phút chốc đã hoàn tất truyền đến trong đầu Ninh Tiêu như một bộ phim chiếu rạp, dựa vào linh hồn cường đại của mình nên khi tiếp thu loại nội dung phức tạp này vào thì trên mặt của Ninh Tiêu cũng không hiện lên một tia đau đớn nào.
Căn cứ theo tình tiết mà cô tiếp thu được thì vị diện này hẳn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình xảy ra trong khuôn viên trường cấp ba.
Cốt truyện chính cực kỳ đơn giản, nam chính được sinh ra trong một gia đình giàu có, lớn lên ở nước ngoài, tính tình thất thường, phách lối như một con sói nhỏ bá đạo.
Bởi vì ở nước ngoài gây họa, liền bị ba mình cưỡng ép về nước, chuyển đến trường cấp ba công lập tại thành phố Thiển Xuyên.
Gặp phải tiểu học bá nghèo khó, dễ ngại ngùng, không kiềm chế được mà cợt nhả, trêu đùa không ngừng.
Sau này, từ từ bị thu phục, từ một con sói nhỏ phản nghịch biến thành trung khuyển cuồng si.
Đồng thời thay đổi bản thân hoàn toàn, cùng tiểu học bá yêu dấu thi lên đại học, tiếp tục hành trình phát cẩu lương.
Cuối cùng, công thành danh toại, hạnh phúc viên mãn.
Mà cái vị xen vào giữa tình tiết câu chuyện của con sói nhỏ chuyển trường, không ai khác chính là Ninh Tiêu, cô đã lén đi tỏ tình với vị hotboy Quý Thiên Minh kia và bị cự tuyệt như lời đồn.
Có thể cùng nam chính tiểu thuyết phát sinh chuyện này, nghĩ cũng biết, Ninh Tiêu cũng không phải là bạn học nữ không có vai diễn gì.
Cô không chỉ phải diễn một nữ sinh xấu xa với khuôn mặt trong sáng, dáng vẻ cao ngạo, trong ngoài không đồng nhất, mà còn phải diễn một người ham hư vinh, cả người đầy mùi trà xanh, còn là nữ phụ hoa khôi độc ác đối đầu với nữ chính học bá, chính vì vậy nên vai diễn này của Ninh Tiêu cũng khá là nặng nề.
Có thể nói, từ đầu cho đến cuối cuốn tiểu thuyết, dường như đến mấy chương cuối thì u ấm mới kết thúc, thất vọng cả một đời.
So với nữ chính học bá nghèo khó thì nữ phụ độc ác Ninh Tiêu cũng có cùng một điểm đáng thương, đó chính là —— nghèo.
Bất quá, so với việc tuy nữ chính nghèo nhưng lại ngay thẳng bộc trực, lại có thể vì thế mà nỗ lực phấn đấu, liều mạng học tập, hàng năm đều lấy được học bổng, dáng vẻ mềm mại thì Ninh Tiêu quả thật có chút khó mà nói được.
Không chỉ giấu diếm gia cảnh khó khăn của mình mà còn xem thường ba mẹ bán hoành thánh ở phố ăn vặt sau trường đại học, chướng mắt người ba bị mất một chân vì ngã từ trên công trường xuống.
Chính vì vậy nên ở trong trường, cô đã tìm kiếm vài cái lốp dự phòng giàu có, không chút dấu vết mà dùng tiền của bọn họ ăn diện cho mình, thiết lập nên hình tượng bạch phú mỹ.
Sau này, không biết mấy vị lốp dự phòng kia có phải bị người lớn trong nhà phát hiện ra tiền sinh hoạt bị tiêu xài quá nhanh không hay là thế nào, mà một người, hai người, khi Ninh Tiêu làm bộ lơ đãng nói về khó khăn trong cuộc sống của mình thì cũng chậm rãi mà giả câm, giả điếc.
Quá tam ba bận, Ninh Tiêu cũng biết chiêu này của mình không dùng được nữa rồi.
Để duy trì hình tượng, cô không thể làm gì khác hơn là chuyển tầm mắt của mình đến trên người Diêm Việt —— trùm trường Smart.
Nói là trùm trường Smart, thật ra chủ yếu là vì mái tóc ngắn đỏ rực của đối phương quá gây chú ý rồi.
Không chỉ như vậy, còn thích mặc những bộ đồ đinh đinh đang đang, vừa bấm tai vừa xăm mình, đam mê trốn học đánh nhau.
Nghe nói, trước đây anh đã từng học võ, còn chính thức bái sư ở trong miếu, vì thế trong trường mới có lời đồn anh đánh ai đó ngoài trường đến chảy máu đầu, thậm chí còn có tin đồn anh đánh cả con gái.
Những nữ sinh kia chủ động đến tỏ tình với anh đều không nghĩ đến vừa quay đầu đã bị anh đánh.
Một vài bạn học nhìn không vừa mắt, từng người liền ở sau lưng nói anh là trùm trường Smart, sau đó từ từ lan truyền ra.
Có thể nói, những nữ sinh có đầu óc một chút e là sẽ không chọn người như vậy làm bạn trai của mình đâu.
Một số khác, không chỉ bởi vì đối phương danh tiếng không tốt, cầm không chắc tay, mà càng sợ hơn là vào lúc không để ý sẽ bị đối phương bạo hành.
Vì vậy mặc dù mặt mũi, vóc dáng của Diêm Liệt không tồi, nhưng các nữ sinh vẫn không dám đến gần.
Nhưng