Ninh Tiêu là người tu chân, sở dĩ xuất hiện ở một nơi không ăn nhập gì với người tu chân như cô, chỉ là vì trả nợ.
Trả nợ của ai chứ?
Trả nợ của "Cô"!
"Cô" ở đây chính là nguyên chủ Ninh Tiêu.
Nói cách khác, khi vừa tiếp thu nội dung cuốn tiểu thuyết này, vị kia trùng hợp mang họ Ninh tên Tiêu, cô gái có thái độ làm người mà một lời khó nói hết cũng chính là cô.
Chỉ là bây giờ, cô vì một nguyên nhân không biết nào đó, mà chuyện trong quá khứ đã không còn nhớ rõ nữa.
Trong đầu, trừ việc tu luyện công pháp đã khắc vào bản năng vẫn còn nhớ rõ một chút, còn lại hầu như chỉ còn một mảnh mơ hồ, không rõ bắt đầu từ lúc nào mà "cô" lại biến thành cực phẩm như vậy, lại bởi vì cái gì mà thiếu một xấp nợ nhân duyên dày như thế.
Những sợi dây tơ hồng đỏ tươi cứ từng cái, từng cái một mà quấn trên thần hồn của cô, chỉ cần cô có chút động tác, thiên kiếp sẽ lập tức đánh xuống như thể hận không đánh cho cô thành tro bụi thì sẽ không chịu bỏ qua.
Vì để bảo đảm thần hồn được trọn vẹn, Ninh Tiêu chỉ có thể thành thật mà bước lên con đường trả nợ của cô.
Mà việc cô cần làm đó là, khiến cho người nắm giữ đầu dây bên kia cam tâm tình nguyện mà thu hồi dây tơ hồng của mình lại.
Nếu như cô đoán không sai, ở thế giới này người nắm giữ đầu dây tơ hồng còn lại kia của cô chắc chắn chính là vị trùm trường Diêm Liệt kia.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu dứt khoát bỏ điện thoại vào trong túi áo, trực tiếp che đậy tất cả tiếng ồn bên tai, hơi hất cằm lên, nhấc chân trực tiếp đi đến khu dạy học không xa phía trước.
Khoảnh khắc cô nhấc chân lên, trong nháy mắt bởi vì thần hồn và cơ thể này của cô đã hoàn toàn dung hợp nên vào giờ khắc này, dáng dấp trước đây của vị hoa khôi Ninh Tiêu kia giống như trân bảo được phủi hết bụi bẩn, phát sáng đến chói mắt.
Dù sao thân thể người phàm khác với người tu chân, bởi vì từ nhỏ đến lớn ăn quá nhiều loại thức ăn lẫn lộn, hoặc là các thói quen không tốt,… gây ảnh hưởng đến nhan sắc và thân thể của mình.
Ví dụ như nguyên chủ Ninh Tiêu thích trốn ở trong chăn bấm điện thoại mà dẫn đến mắt có chút cận, vì vậy nhìn người có chút mờ, hoặc là bởi vì ngồi không đúng tư thế mà vai và cổ có chút không thẳng.
Chưa kể, do bài bóc phốt về cô bị một người nào đó đăng trên diễn đàn vào đúng sáu giờ sáng, lại trải qua tiết tự học và hai tiết đầu giờ buổi sáng nên từ một truyền mười, mười truyền một trăm mà triệt để lan truyền, làm nguyên chủ sửng sốt kinh ngạc một hồi, hại cô đi đến đâu cũng đều cảm giác có người ở phía sau không ngừng trào phúng, châm biếm mình.
Chỉ trong chốc lát, cô liền trở nên phờ phạc không chịu nỗi.
Nhưng Ninh Tiêu đến đây rồi thì sẽ không chọc đến những phiền toái này nữa, đặc biệt là sau khi thần hồn dung hợp, vóc dáng vừa nhìn qua như không có thay đổi lớn gì, nhưng trên thực tế, màu da của thân thể này đã trở nên trắng hơn, tóc đen hơn, eo nhỏ hơn, chân dài hơn, ngay cả dáng người cũng thẳng lên.
Bạn hỏi Ninh Tiêu có biết bản thân mình thay đổi không?
Ừm, cô không chỉ biết, mà những thay đổi rất nhỏ bây giờ còn là kết quả cô cố ý theo đuổi.
Suy cho cùng, người bình thường đều chỉ xem mặt.
Bất luận là thời đại nào, có một khuôn mặt dễ nhìn là điều quan trọng không gì sánh được, ngay cả khi khóc lóc, đau khổ cũng cần một khuôn mặt động lòng người, nếu so với một khuôn mặt tiều tụy thì càng thêm dụ hoặc cho người thương hại nha!
Đặc biệt trong ký ức, vị thiếu niên tóc đỏ rực kia phách lối đến cực điểm lại thường xuyên thất thần khi nhìn gương mặt này của cô, ừm, bởi vì là cùng một người nên khuôn mặt của hoa khôi Ninh Tiêu cùng với khuôn mặt vốn có của cô giống nhau như đúc.
Chỉ là đối phương không có linh khí tẩm bổ nên có hơi kém sắc, lúc này được linh khí của Ninh Tiêu thấm vào, tuy rằng không thay đổi bất kỳ điểm nào trên khuôn mặt, nhưng dáng dấp, khí chất so với trước đây lại tăng thêm một bậc.
Nếu không, tại sao nói trong Giới Tu Chân lại không có người xấu, tất cả đều là công lao của linh khí nha!
Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu ngước mắt, phát hiện cô vậy mà đã đi tới trước cửa lớp.
Cô nghe thấy âm thanh vô cùng huyên náo bên trong, hơi mím môi lại, liền đẩy cửa phòng học ra.
Vừa đẩy một cái, tất cả giống như là bị ấn phím tạm dừng.
Trước đó vẫn còn tranh cãi ầm ĩ như là mở chợ bán thức ăn sáng sớm trong phòng học vậy, trong phút chốc lại yên tĩnh hệt như có chủ nhiệm lớp đến.
Những bạn học trong lớp hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc tụ thành một đám, hoặc một mình chăm chú học thuộc từ mới tiếng anh, lúc Ninh Tiêu xuất hiện ở cửa, đồng loạt đều nhìn về phía Ninh Tiêu giống như hoa hướng dương đón đang ánh mặt trời buổi sớm.
Tất cả đều nhìn sang, lúc này mới đột nhiên phát hiện, Ninh Tiêu đang xinh đẹp đứng ở cửa lớp giống như một cơn gió nhẹ làm cho mọi người đều xao động, cả người cô giống như đóa hồng đung đưa trong gió, thanh tú diễm lệ khiến người ta không thể nào rời mắt.
Trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ.
——
Thảo nào, có thể treo nhiều lốp dự phòng như vậy, còn được tên sát thần Diêm Liệt tên kia coi trọng, người ta quả thật là có bản lĩnh nha!
Nhưng kinh diễm qua đi, mọi người liền vô thức mà nhớ lại, vừa truyền nhau bài bóc phốt, trên đó nói có bằng chứng rõ ràng, thậm chí còn kèm theo vài tấm hình, có hình Ninh Tiêu nắm tay Diêm Liệt cùng đi dạo phố, có hình hai người cùng uống một ly trà sữa rồi nhìn nhau cười, cũng có hình Ninh Tiêu cười nói với mấy cái lốp dự phòng, thậm chí là...!hình cô mắc cỡ đỏ mặt mà đứng đối diện với Quý Thiên Minh ở rừng trúc của trường, vẻ mặt Quý Thiên Minh không nhịn được muốn rời đi nhưng lại bị cô kéo lấy góc áo, sau đó đối phương hất tay cô ra…
Vốn dĩ mọi người cũng không quá hứng thú với mấy bài bóc phốt này, nhưng lần này lại khác, đến ảnh chụp người ta cũng có, thậm chí phía dưới mỗi tấm hình đều được ghi lại thời gian rõ ràng.
Điều này thật sự là muốn người ta không tin không được nha, đừng nói bóc phốt, chỉ cần mấy tấm hình này thôi cũng đủ cho người ta tự bổ não rồi, có khi bổ não còn hơn cả bài bóc phốt này, nếu không, bài post kia cũng không cần chỉ mấy phút đã được đẩy lên đầu trang diễn đàn trường, phía sau còn gắn thêm một chữ "HOT".
Vị Ninh đại hoa khôi này không muốn thừa nhận cũng khó nha!
Không biết phải làm sao, bởi vì thật sự Ninh Tiêu làm việc này thật sự là quá khó coi, liên lụy đến gương mặt đó nhìn cũng không còn đẹp như vậy nữa!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người trong lớp mờ mịt nhìn nhau, sau đó cùng lúc mà nhìn mấy chữ được viết lớn trên bảng đen, tất cả đều âm thầm mà chờ xem vị đại hoa khôi này khi thấy những chữ kia sẽ có phản ứng như thế nào.
Trong lúc nhất thời, cô chú ý tới tầm mắt của mọi người, Ninh Tiêu cũng theo đó mà nhìn về phía bản đen.
Lập tức, mắt bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn, đồng thời khẽ cắn môi dưới đỏ sẫm của mình.
Trên bảng đen nổi bật lên bảy chữ được viết to bằng phấn trắng ——
Ninh Tiêu chính là một con điếm!
Thấy Ninh Tiêu cuối cùng cũng nhìn lên mấy chữ đó, trong lòng mọi người thầm hưng phấn, trên mặt lộ vẻ xem kịch vui, mỗi người đều vô cùng mong đợi xem tiếp theo cô sẽ làm ra phản ứng gì.
Là thẹn quá hóa giận, hay là xem như không có việc gì?
Aiya, đáng tiếc Quý Thiên Minh theo chân học bá đại nhân Văn Chân Chân của bọn họ cùng nhau tham gia cuộc thi toán rồi, nếu không thì càng có kịch vui để xem.
Chỉ là hiện tại cũng không tồi, bọn họ chỉ cần chờ để ăn dưa thôi!
Bất quá, bọn họ có thể chờ được, nhưng vị nào đó trong đây thì có chút chờ không nỗi nữa rồi.
Vị này không ai xa lạ, chính là người đã từng ở trong danh sách lốp dự phòng của Ninh Tiêu.
Còn là tên ngốc nhất!
Ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, lúc này đang từng ngụm từng ngụm uống một lon coca màu đỏ, tư thế giống như là đang uống rượu.
Không kể đến hắn, đơn giản là vì tên ngốc bạch ngọt này vừa mới từ trong miệng của người ngoài biết được bộ mặt thật của nữ thần trong sáng, thuần khiết trong lòng hắn lại là như vậy, gần như không làm bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, trái tim thiếu niên đã vỡ vụn thành nhiều mảnh, không gắn lại được.
Thấy Ninh Tiêu cứ ngơ ngác đứng đó nhìn bảng đen, không nhúc nhích, hắn càng nghĩ càng giận không có chỗ phát tiết đành đem lon coca trong tay buồn bực uống một ngụm buồn bực rồi đặt xuống bàn học bóp méo, sau đó chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng vào lúc này lại có một cánh tay từ phía sau duỗi đến, đặt lên bả vai hắn, âm thanh trầm thấp vang lên: "Hướng Dương cậu muốn làm gì? Bị cô ta đem ra đùa giỡn như vậy còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đi ra đó cho mất mặt thêm? Hiện tại, cậu mà ra đó, thì cái mọi người nhìn thấy không phải là một mình cô ta bị chê cười nữa, mà chính là hai người các cậu đều bị chê cười.
Nói không chừng cậu còn có thể thay thế được vị trí của Diêm Liệt, bị buộc chặt với Ninh Tiêu.
Sau này, chỉ cần mọi người nhắc đến cô ta, cũng sẽ nhớ đến còn có một cái lốp dự phòng tên là Vu Hướng Dương này!"
"Gia Trình, mình không cam lòng, tuy đã lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mình thích một cô gái, vậy mà cô…"
Càng nghĩ, Vu Hướng Dương càng tức giận muốn điên lên.
"Không lẽ cô ta chỉ lừa một mình cậu? Mình lúc đó không phải cũng bị treo sao? Mình đã từng nói gì? Sự thật thì sao, mắt cậu thật sự là không thể chữa được nữa rồi, mình đã ngầm ám chỉ cậu bao nhiêu lần, kết quả lại bị cậu chế giễu.
Ngay cả ba mẹ cậu cũng cảm thấy không thích hợp, không cho cậu tiền tiêu nữa, cậu vậy mà lại đem đôi giày đá bóng yêu thích của mình treo bán trên mạng, còn trông mong ba của mình đưa tiền cho người ta? Cậu thật là..."
"Đừng nói nữa!"
Nghe đến đây, Vu Hướng Dương nắm chặt lon coca trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu không rời.
Bỗng, tầm mắt hắn thoáng cái đã bị cái thùng rác ở phía sau cách cô không xa hấp dẫn.
Cái thùng rác kia được đặt kế bên bục giảng, chỉ để cho giáo viên vứt giấy, bút, nhưng đối một đám nam sinh như bọn họ mà nói, thích làm nhất là, ngồi yên tại chỗ, so xem ai có thể ném lon nước đã uống hết hoặc cục giấy vào đó.
Càng nhìn cái thùng rác kia, Vu Hướng Dương càng bóp chặt lon coca đã xẹp lép trong tay.
Lúc này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn liền đem lon Khả Nhạc trong tay ném về phía thùng rác.
Mà Ninh Tiêu rõ ràng đang đứng ở phía trước thùng rác, nên lon nước có va phải cô cũng là chuyện bình thường.
Bản thân biết mình làm như vậy là sai, nhưng cơn giận xông lên não, trong nháy mắt, hắn ta cũng không biết mình đang làm cái gì.
"A!" "Cẩn thận!" "Ninh Tiêu!"
Một nhóm người trong lớp chú ý tới lon coca bất thình lình bay về phía Ninh Tiêu, xuất phát từ bản năng, còn là vô ý thức nhắc nhở cô.
Nhưng Ninh Tiêu là ai chứ, cô có thần hồn cường đại, cũng là người đầu tiên trong lớp phát hiện ra lon coca đang bay về phía mình, không chỉ như vậy, cô còn biết rõ thủ phạm là ai.
Bất quá, lúc này cô căn bản không có ý muốn tránh né, đơn giản vì hình như cô nghe được loáng thoáng là người cô mong đợi sắp ra sân rồi.
Mọi người chỉ thấy nữ sinh đứng ở bảng đen đang còn ngơ ngác nghe thấy tiếng nhắc nhở thì mạnh mẽ xoay đầu lại, sau đó trên mặt rất nhanh hiện lên một mảnh kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua có chút điềm đạm đáng yêu lạ thường.
Lúc này, cô có muốn né cũng đã không kịp.
"A!"
Vì vậy, mọi người