Tầng năm, khách sạn Kim Hoa, Dương Xuân Bạch Tuyết các.
Bạn học tụ tập vốn là nên náo nhiệt và vui vẻ cười đùa, khoe khoang và hâm mộ cùng tồn tại, lúc này lại yên lặng kỳ dị.
Không chỉ không có ai mở miệng nói chuyện, dường như ánh mắt của mỗi người đang ngồi đây đều liếc loạn lên, thỉnh thoảng khi liếc đến Giang Úc ngồi bên cạnh Ninh Tiêu, vẻ mặt dịu dàng rót trà cho cô, dáng vẻ quý công tử phảng phất như từ tranh vẽ bước ra, lại đều che giấu mà nhanh chóng lướt qua, nhưng không được một lúc ánh mắt lại không tự chủ được liếc qua.
Đây chủ yếu là vì bọn họ còn chút chưa hồi thần lại từ chấn động lúc nãy.
Đây là loại thao tác gì? Bởi vì Ninh Tiêu đến tham gia tụ tập bạn học không đưa anh đi theo, vì vậy trực tiếp bao lại cả khách sạn Kim Hoa, sau đó tự mình mong chờ mà đi theo đến đây…
Có cần phải không chút tính người lại nhão nhão dính dính như vậy không?
Nhiều tiền như vậy cũng thôi đi, còn xa nhau mới một chút thôi đã không nỡ rồi? Cũng thật là quá…
Một nhóm người ngồi bên cạnh giao lưu ánh mắt với nhau, tất cả đều đã nhìn rõ nơi sâu trong đáy mắt người bên cạnh hàm chứa hâm mộ đố kỵ, quả nhiên hoa khôi chính là hoa khôi, không ra tay thì thôi, vừa ra tay những người khác cũng chỉ có thể nhìn lên khao khát, ông xã có tiền như vậy, nhiều tiền như vậy cũng không nói, lại còn dính cô như vậy.
Hu hu.
Đương nhiên rồi, những người ngồi đây có người bị thao tác của Giang Úc làm cho kinh sợ, hâm mộ với Ninh Tiêu.
Đương nhiên cũng có người bị ngọn lửa đố kỵ đốt cháy lý trí, cứ phải bới móc.
Mới yên lặng được một lúc, đã có người mở miệng trước.
Người mở miệng không phải ai khác, chính là chị gái thích so sánh thấy ánh đèn sân khấu này bị một mình Ninh Tiêu cướp đi toàn bộ, đã so với cô sáu bảy năm rồi.
Hoàn cảnh gia đình chị gái thích so sánh từ nhỏ đã không tồi, bộ dáng cũng là đẹp mắt từ nhỏ đến lớn, lại cộng thêm trước nay thành tích không tồi, vì vậy từ nhỏ liền bùng nổ lòng tự tin, vẫn luôn kiên định cho rằng bản thân chính là thiên chi kiêu nữ cho đến trước khi lên đại học, ai cũng không bằng cô ta.
Nhưng điều không nghĩ đến được chính là, vừa mới lên đại học đồ vật mà chính mình lấy làm tự hào toàn bộ đều bị bạn cùng phòng của cô ta, Ninh Tiêu vừa vào trường học liền dựa vào một tấm ảnh sườn mặt liền trở thành hoa khôi đánh bại.
Khuôn mặt không tinh tế như người ta, thành tích không bằng người ta năm nào cũng giành được học bổng quốc gia, gia thế… cũng chỉ có gia thế không dựa vào bản thân cô ta mới có thể hơi thắng được một chút, nhưng chưa đợi cô ta đắc ý hai ngày, đám con trai kia biết được gia cảnh của Ninh Tiêu không tốt từng người giống như bị hạ cổ, tranh cướp muốn tặng đồ cho cô, tìm mọi cách tiêu tiền cho cô, vì cô mà tranh đến chảy máu vỡ đầu không nói, người ta quay đầu liền tìm được bạn trai phú nhị đại, đám con trai vẫn coi cô thành nữ thần như cũ, bạn trai càng cưng chiều cô hệt như công chúa, chia tay rồi cũng chỉ biết ở bên ngoài nói cô có bao nhiêu trong sáng thuần khiết, tốt đến cỡ nào.
Bây giờ đã gả cho người ta, ông xã tùy ý vừa ra tay đã bao cả khách sạn Kim Hoa, tuy rằng không biết có lai lịch gì, nhưng nhìn tư thế kia của anh liền biết tài sản trong nhà có tám chín phần tài sản trong nhà không chạy đến chỗ khác.
Nghĩ đến đây, trong giọng điệu của chị gái thích so sánh không khỏi nhiễm một chút ghen ghét cùng khiêu khích: “Ôi chao, Ninh Tiêu cậu như vậy liền có chút không tốt rồi, chồng cậu ưu tú như vậy còn cứ cất giấu suốt làm gì, trước đó đã kết hôn ngay cả rượu mừng cũng không mời chúng tôi uống, nhìn dáng vẻ chồng cậu cũng không đến nỗi ngay cả ly rượu mừng cũng không thể mời chúng tôi chứ? Cứ cho là không mời chúng tôi, Trương Dương, Trần Phi, còn có… còn có Vương Minh những người bọn họ làm sao cậu cũng không mời chứ, trước đây bọn họ đối với cậu tốt như vậy, lần trước tôi còn gặp được Trương Dương ở một bữa tiệc rượu, người ta còn hỏi tôi phương thức liên lạc của cô, Ninh Tiêu có lẽ chồng cậu sẽ không để ý chứ? Tôi không cố ý…”
Trên miệng nói như vậy, trong mắt người phụ nữ lại tràn đầy tia sáng xem kịch hay.
Đáng tiếc bộ dáng kỹ nữ này nông cạn quá mức, cũng lộ liễu quá mức, đừng nói đấu với Ninh Tiêu, chính là Thẩm Anh Anh đến đây cũng có thể treo cô ta lên đánh năm mươi lần.
Giang Úc bên kia còn chưa tỏ thái độ, Tần Khải ngồi bên cạnh Giang Úc đã cau mày trước: “Tô Tình cậu nói những thứ này làm gì?”
“Đều nói rồi mình không cố ý…” Người phụ nữ làm bộ nói như vậy: “Ninh Tiêu cậu sẽ tha thứ cho tôi đúng chứ?”
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu cười nhạt một chút còn chưa kịp mở miệng, Giang Úc ngồi bên cạnh cô đã thu lại bàn tay rót trà cho đối phương, sau đó giống như không nghe thấy lời nói của Tô Tình kia, nhìn Ninh Tiêu nghiêm túc nói: “Vị của trứng cá muối và nấm cục đen ở chỗ này đều rất ngon, lát nữa món ăn được mang lên, em nếm thử xem…”
Nói xong lúc này anh mới giống như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Tô Tình ở đối diện: “Thật ngại quá, vừa nãy cô nói gì, tôi có chút nghe không rõ.
”
Biểu cảm của người đàn ông vẫn ôn hòa nghiêm túc, giống như vừa nãy thật sự không nghe thấy đối phương nói chuyện.
Nhưng ai cũng không biết lúc này tiểu nhân trong lòng Giang Úc sớm đã ôm lấy cuốn sổ nhỏ bắt đầu ghi thù.
Ừm, Trương Dương, Trần Phi, Vương Minh… ừm còn có, còn có Tần Khải này…
Mọi người đang ngồi nghe thấy lời nói của anh cùng quay đầu, liền đều nhìn thấy bộ dạng kệch cỡm trên mặt Tô Tình còn chưa hoàn toàn rút đi đã cứng lại trên mặt như vậy, lập tức có mấy người tương đối ngay thằng liền tức thì không nhìn được cười nhạo ra.
Bọn họ