Rốt cuộc con người chính là như vậy, một khi chênh lệch quá lớn, vậy thì ngay cả suy nghĩ so sánh cũng sẽ không nổi lên, chỉ có thể nhìn lên khát vọng.
Lại nói chỉ với công ty nhỏ kia của chồng cô ta không thể so sánh với đế quốc kinh doanh khổng lồ của người ta, nếu như cô ta nhảy nhót quá lợi hại, người ta ghi hận cô ta, tùy ý động tay động chân công ty của nhà cô ta thật sự liền tại sao chết cũng không biết được.
Cô ta không phải nên yên lặng như gà sao?
Mọi người làm ra động tĩnh lớn như vậy, điện thoại lại vẫn luôn không ngừng rung lên, Tần Khải không muốn biết cũng không thể.
Chính là vì đã biết, sắc mặt người đàn ông nhất thời liền trở nên khó coi.
Mà đợi một lát, khi các món ăn được mang lên, trên mặt anh ta ngày càng khó coi hơn.
Thật sự là đối phương đã trực tiếp gọi một bàn những món ăn tốt nhất của khách sạn Kim Hoa, nào là vi cá tổ yến, bào ngư nấm cục đen, tôm hùm trứng cá muối vân vân, bày ra kín một bàn.
Với tình hình hiện tại của anh ta, lại căn bản không thể gọi được một bàn này, không phải không có tiền, chủ yếu là công ty của anh ta vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu, một đồng một hào đều phải dùng cho những chỗ cần nhất, cũng không thể lấy ra cho anh ta xa xỉ như vậy.
Thậm chí những người khác, ngay từ khi nhìn thấy rõ ràng một bàn thức ăn này, toàn bộ đều trợn tròn mắt, sau đó lén lút sờ lấy điện thoại từ trong túi ra, liền bắt đầu nhân lúc Giang Úc không chú ý bắt đầu chụp lại những món ăn này, chuẩn bị trở về đăng lên vòng bạn bè.
Trời ạ, lớn như vậy rồi, bọn họ còn chưa từng ăn bữa cơm nào xa hoa như vậy, vốn dĩ ban đầu bọn họ cho rằng tiệc tụ hội bạn học lần này có Tần Khải ở đây, có lẽ không đến lượt bọn họ chia ra thanh toán, ai có thể đoán được thế sự khó lường, bọn họ còn có được nhiều hơn.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả chị gái thích so sánh Tô Tình cũng nuốt ngụm nước miếng theo, chồng cô ta có tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền như vậy, hôm nay ăn một bữa này, nửa đời này của cô ta, xứng đáng rồi!
Mà Ninh Tiêu nhìn thấy một bàn thức ăn này quay đầu nhìn Giang Úc bên cạnh khóe miệng vẫn luôn hơi hơi giương lên, trong mắt viết rõ ràng: “Anh đây là?”
“Giữ thể diện cho bà xã.
”
Cho dù Giang Úc không hề nói chuyện, nhưng Ninh Tiêu đã thông qua ánh mắt hiểu rõ ràng ý tứ của anh.
Anh như vậy… thật là! Anh sớm như thế này, sớm giàu có như vậy, Ninh Tiêu ban đầu sớm đã bị anh dùng tiền đập cho hoa mắt chóng mặt, làm sao còn có thể nhìn thấy tên phế vật Giang Duệ kia!
Còn có, trong cốt truyện ban đầu anh nhiều tiền như vậy toàn bộ đều để cho tên bại gia Giang Duệ thật sự là quá lãng phí rồi!
Ninh Tiêu quả thực vô cùng đau đớn.
Nhưng mặc kệ Ninh Tiêu bên này tức giận bất bình thế nào, Giang Úc bên kia lại đang nhìn thấy mọi người vẫn chỉ nhìn thức ăn nuốt nước miếng mà không động đũa, liền trước tiên giơ muỗng lên múc chén canh cho Ninh Tiêu, lại gắp mấy con tôm bắt đầu bóc cho Ninh Tiêu, lúc này mới mở miệng: “Mời mọi người dùng bữa, làm sao chỉ nhìn thôi, miễn cho một lát nữa thức ăn nguội rồi không ngon nữa, đến lúc đó gọi lại cũng không kịp, dù sao có rất nhiều món ăn vô cùng tốn thời gian.
”
Nghe thấy vậy, trước hết mọi người nhìn thoáng qua Giang Úc và Ninh Tiêu ngồi bên cạnh anh không phản đối, lại nhìn những người bên cạnh, toét miệng, liền cùng nhau giơ đũa lên.
Thức ăn có ngon không bọn họ không biết, nhưng chỉ cần ăn những thứ này xuống, bọn họ liền cảm thấy tại lúc này toàn thân trên dưới trong nháy mắt thăng hoa, ôi ôi ôi, đây chính là hương vị của tiền, thật tốt!
“Hôm nay vốn dĩ còn nghĩ tôi đến mời mọi người một bữa này, lại để Giang tiên sinh tốn kém rồi, tôi kính anh một ly! Dù sao ly rượu mừng kia tôi vẫn chưa uống được, hôm nay coi như bù lại, đã cưới nữ thần trong tim của gần như tất cả nam sinh Kinh Đại chúng tôi, còn không nói cho chúng tôi, Giang tiên sinh sẽ không không uống với tôi ly rượu này chứ!”
Chính tại khi dường như tất cả mọi người đều đắm chìm trong mỹ vị, Tần Khải vẫn luôn ngồi một bên không hề lên tiếng đột nhiên làm khó dễ, nghe rất có mùi thuốc súng!
Ách…
Thực ra các bạn học đều nghe nói khi học đại học Tần Khải đã từng yêu thầm Ninh Tiêu rất lâu, sau đó sở dĩ sáng lập công ty cũng đều là vì có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt Ninh Tiêu, tỏ tình với cô!
Nhưng bọn họ đã ăn đồ của người ta, lại nói thần tiên đánh nhau, nhóm người phàm bọn họ cũng không chen tay vào được, mặc kệ mặc kệ, vẫn là nên dùng bữa thôi, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một bữa này thôi.
Nghĩ đến đây, những người này liền trực tiếp nhìn chằm chằm vào các món ăn trước mặt.
Mà Giang Úc bên này vừa nghe thấy câu nói của người đàn ông bên cạnh, liền lập tức dừng tay đang bóc tôm cho Ninh Tiêu, sau đó thong thả chậm rãi lấy chiếc khăn lông nóng bên cạnh lau lau tay, động tác đồng bộ không chỉ có cảnh đẹp ý vui, còn gạt Tần Khải sang một bên, người đàn ông đó cứ mãi giơ ly rượu của mình lên như vậy, ngay cả sắc mặt cũng càng ngày càng u ám, chậc, không thể so được, không thể so được.
Người có mắt nhìn đều biết nên chọn ai, hơn nữa Ninh Tiêu người ta đều đã chọn rồi.
Sau đó mọi người cứ như vậy nhìn Giang Úc lau tay xong, liền nhấc chai rượu bên cạnh muốn rót vào ly của mình.
Cùng lúc đó, ở dưới bàn Ninh Tiêu liền nắm lấy tay của anh, dùng sức kéo một chút.
Giang Úc quay đầu.
Ninh Tiêu ra hiệu bằng ánh mắt: Em nhớ anh một ly là gục! Có thể uống rượu?
Giang Úc: Có thể.
Vì bã xã không thể cũng phải có thể!
Thấy vậy, Ninh Tiêu vừa muốn vươn tay kéo anh một chút, đối phương thuần thục gỡ ngón tay của cô