Một lần nói chuyện, Giang Úc đã bị Ninh Tiêu trực tiếp dùng lời nói phá hỏng, anh ngẩng đầu lên u oán nhìn cô một cái, liền thấy cô gái nhỏ không có lương tâm này nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, cả người liền phát sáng rực rỡ, hả dạ mà đứng dậy.
Sau đó, anh vẫn giữ cái dáng vẻ này mà nhìn cô ở trong phòng nghỉ của anh trang điểm thay quần áo, tiếp đó chạy bước nhỏ đến hôn một cái lên mặt anh, liền cười ha ha rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.
Chờ âm thanh đóng cửa truyền đến, xác định cô đã đi rồi, lúc này Giang Úc mới thu biểu tình u oán vừa nãy lại, đưa tay chạm lên chỗ Ninh Tiêu vừa hôn, chậm rãi mà nhếch khóe miệng lên.
Không rõ anh đang có chủ ý gì, nhưng nếu như để Thời Phưởng, người bạn tốt nhiều năm đã bị anh chơi khăm vô số lần nhìn thấy vẻ mặt này, biết rõ tên tiểu tử này nhìn bề ngoài thì nghiêm trang, một bộ quý công tử lịch sự tao nhã, thật ra chính là hư hỏng ngầm, lúc này trong lòng không chừng đang nghĩ đến ý xấu gì đây!
Đáng tiếc, Ninh Tiêu đã hả dạ mà đi từ lâu, khi cô đi đến bộ phận thiết kế ở lầu 17, dáng vẻ tươi cười mới chậm rãi thu liễm, sau đó quay qua cái gương trong thang máy xem lại mình một chút, xác định đã khôi phục lại bộ dáng cao lãnh thận trọng của ngự tỷ trước đó, mới cười nhạt mà từ từ ra khỏi thang máy.
Nhờ có tổ hai người bát quái lan truyền, mà bây giờ hình như tất cả mọi người ở lầu 17 đều biết, ngoài mặt cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, nhưng căn bản thân phận thực sự của cô chính là tổng tài phu nhân của Giang thị.
Không phải bạn gái, cũng không phải tình nhân, đương nhiên lại càng không phải là cái gì mà tiểu tam tiểu tứ, mà là người vợ hợp pháp đã đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ của Giang Úc.
Khi toàn bộ lầu 17 biết được tin tức đó, có trời mới biết rốt cuộc đã gây nên bao nhiêu chấn động, cũng cực kỳ cảm kích vị tổng giám đầu trọc đã sớm biết rõ sự tình mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đám người còn lại không ngừng cả kinh mà bắt đầu tự hỏi trước đó bọn họ có từng đắc tội với Ninh Tiêu không, suy đi tính lại bọn họ liền không nhịn được mà hướng ánh mắt thương hại về tổ hai người bát quái.
Nếu như bọn họ nhớ không lầm, thì người đắc tội với tổng tài phu nhân của bọn họ nhiều nhất không phải ai khác mà chính là hai vị trước mặt này!
Nói đúng ra, hai vị này chính là nguồn gốc của tất cả bát quái tại Giang thị, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho một tuyệt thế đại mỹ nhân như Ninh Tiêu, theo hiểu biết của bọn họ, liên quan đến chuyện xấu thay người yêu như thay áo của đại mỹ nhân Ninh Tiêu, thậm chí đến cả vị tổng giám sợ vợ đến hói đầu của bọn họ cũng không buông tha.
Chậc chậc.
Mà sau khi hưng phấn chia sẻ tin tức lớn trong ngày với mọi người, tổ hai người bát quái thành công thu được một vòng ánh mắt đồng tình thương hại, sự hưng phấn vừa nãy từ từ rút lui, vẻ mặt như đưa đám ôm lấy đồng bọn của mình, bắt đầu khóc rống lên.
Tống Ân Tâm bên kia cũng nghe được tin bát quái, tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không đến nỗi kích động như những người khác.
Bởi vì lần trước cô ấy nhìn thấy bộ dáng vô cùng thân mật của Ninh Tiêu và Giang Úc, xem như là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi biết hai người là vợ chồng, cô ấy mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Chủ yếu vẫn là, bây giờ cô ấy không rảnh mà quan tâm đến chuyện bát quái...
"Tút, tút, tút..."
"Xin chào, số điện thoại mà bạn gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.
Sorry..."
Tống Ân Tâm nghe thấy tiếng điện thoại của mình rõ ràng thông qua rồi, lại rất nhanh đã bị người cúp mất trên mặt thoáng hiện lên một tia đau thương, nhưng cũng không lâu, cô ấy mới nặng nề mà phấn chấn lên gọi lại lần thứ hai, không ngờ lần này bên kia trực tiếp tắt điện thoại.
Tống Ân Tâm cầm điện thoại di động, biểu tình kinh ngạc.
Ninh Tiêu bước vào bộ phận thiết kế, vừa nhìn thấy chính là tình hình lộn xộn như thế này, nhất thời nhíu nhíu mày.
Trong phòng làm việc, có người không cẩn thận nhìn thấy Ninh Tiêu đến, liền nhỏ tiếng nhắc nhở, trong nháy mắt, mấy người đang tụm lại bát quái lập tức như chim vỡ tổ mà tản ra, biểu tình nghiêm túc mà bắt đầu làm việc, thậm chí còn không dám nhìn về phía Ninh Tiêu, kể cả hai người tổ bát quái.
Thấy thế, Ninh Tiêu hạ mắt xuống, nhấc chân đi tới, sau khi đi vào, liền thấy Tống Ân Tâm đang ngây người mà ôm điện thoại của mình.
Ninh Tiêu không biết là cô ấy đã gặp chuyện gì, thở dài một tiếng, đi qua bên cạnh, đưa tay gõ gõ lên bàn làm việc của cô ấy.
Tống Ân Tâm lúc này mới như người ở trong mộng vừa tỉnh lại, sau đó hoảng hốt mà bắt đầu bận rộn.
Nhưng thật không ngờ khi cô ấy cúi đầu, hai giọt nước mắt liền nặng nề mà rơi lên bàn phím máy tính.
Nhìn hai giọt nước mắt kia, cả người Tống Ân Tâm đều cứng ngắc lại.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Thẩm Anh Anh mặt đầy hoảng hốt lại vô tội mà đưa điện thoại đến trước mặt Giang Duệ: "Tôi...!Tôi cũng không biết bị làm sao nữa? Điện thoại của anh...!vừa nãy đột nhiên có người gọi đến, tôi lại bởi gì mấy ngày qua bị fan tư sinh dọa sợ nên mới phản xạ có điều kiện mà cúp điện thoại, thấy có gì đó không đúng, muốn nhanh chóng gọi lại giúp anh, ai biết chỉ sơ ý một chút điện thoại liền tối đen rồi, anh xem thử xem nó bị gì rồi..."
Nghe vậy, Giang Duệ vừa giúp Thẩm Anh Anh sửa điện xong, liền nghi ngờ mà đưa tay nhận lấy điện thoại của mình, vừa định xem xét lại kỹ càng thì một giây kế tiếp trên trán anh ta đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Vừa quay đầu, anh ta liền nhìn thấy Thẩm Anh Anh rút khăn giấy ra, nhón chân lên tỉ mỉ giúp anh ta thấm mồ hôi trên trán.
Mặt Giang Duệ bắt đầu nóng lên.
Thẩm Anh Anh đang giúp anh ta lau mồ hôi, thấy mặt anh ta đỏ lên, mặt cũng không kiềm chế được hơi ửng hồng.
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng lên.
Lúc này, trong tầng lầu đối diện nhà Thẩm Anh Anh, đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện thô tục của hai người đàn ông.
"Ôi trời ơi, quá bạo rồi nha! Không phải Thẩm Anh Anh được mệnh danh là xử nữ cuối cùng trong vòng giải trí sao? Hơi nước cũng quá nhiều rồi, này này, mau nhìn đi, sắp hôn lên rồi, sắp hôn lên rồi kìa..."
"Ban ngày ban mặt, ngay cả rèm cửa cũng chẳng thèm kéo lại, lẽ nào...!Ha ha ha, tin tức này mà lộ ra ngoài, hai chúng ta mà không nổi thì cũng khó nha!"
Nghe hàm ý trong lời nói của bọn họ, cũng biết hai người này tám chín phần mười chính là chó săn mà Thẩm Anh Anh bảo mẹ mình tìm đến.
Ninh Tiêu không hề biết cốt truyện đã sớm vì Thẩm Anh Anh bên kia nỗ lực tăng nhanh tốc độ gấp tám lần mà không ngừng đổi mới, buổi trưa sau khi ăn cơm cùng với Giang Úc xong, liền dứt khoát ở lại phòng làm việc của anh không chịu đi.
Còn không phải là bởi vì hiện tại mỗi người ở lầu 17 đều đã biết thân phận của cô sao, chỉ cần cô ở đó, toàn bộ phòng làm việc liền yên tĩnh đến nỗi chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, chỉ cần cô ra khỏi phòng làm việc riêng của mình, muốn đóng mộc hoặc lấy cho mình chén nước hay làm gì đó, ngay lập tức liền có người tranh nhau đến giúp.
Ninh Tiêu thấy không có ý nghĩa, nên dứt khoát đem công việc của mình chuyển đến phòng làm việc của Giang Ú, tìm một chỗ bắt đầu làm việc.
Ngược lại với sự thư thái của cô, tiết tấu làm việc của Giang Úc lại hoàn toàn bị sự đột nhiên xuất hiện của cô làm cho rối loạn.
Khiến cho anh cứ một chút, mắt lại không tự chủ mà nhìn về Ninh Tiêu ở bên kia, trong đầu còn vô thức mà nhớ đến chuyện đêm qua của hai người họ, hồi tưởng một hồi, Giang Úc liền chậm rãi với lấy tấm thảm mỏng bên cạnh trùm lên đùi mình, liền mở chai nước bên cạnh, dồn sức uống một ngụm, nhưng vẫn không thể dập tắt được sự nóng bỏng trong lòng.
Hiệu suất làm việc thấp đến nỗi làm người ta tức giận thì cũng thôi đi, vậy mà lúc anh đem văn kiện đã ký xong đưa cho thư ký Tần, trong chốc