Tống Ân Tâm rất muốn cười, cũng đã thật sự cười ra tiếng.
“Ha, ha ha ha ha…”
Trên tầng cao nhất của Giang Thị, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp cứ như vậy ôm lấy hai hộp cơm đang dần dần nguội lạnh mà cười từng tiếng.
Hộp cơm hôm nay vẫn là bít tết tiêu đen cô ấy dậy sớm làm tốt, cùng với cơm chiên trứng, thậm chí cô còn sợ cơm chiên trứng quá khô, đã chuẩn bị hai chai nước táo mới ép, nhưng… ha, quá nực cười rồi, thật sự quá nực cười rồi…
“Ha ha ha… a!”
Đang cười, cô gái liền đột ngột ném cơm hộp và nước ép vào một bên vách tường, vài tiếng bịch giòn giã vang lên, cơm chiên vàng ươm, bò bít tết thơm mềm, nước táo màu vàng nhạt, trong nháy mắt toàn bộ đều rơi đầy đất.
Vừa ném xong, cô gái liền ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong đầu gối, khóc nức nở đau khổ, sau đó tiếng khóc càng lớn, càng khóc cơ thể càng run lên lợi hại hơn.
Tại sao cô ấy lại ngốc như vậy, cô ấy lẽ ra nên sớm biết, từ khi Giang Duệ bắt đầu không thế nào muốn gọi điện thoại với cô ấy, thỉnh thoảng gọi được một cuộc, cũng toàn là những câu qua loa, tốc độ trả lời wechat cũng dần dần biến chậm, thậm chí khi ở cùng cô ấy còn sẽ thất thần, rõ ràng cô ấy đã tận mắt nhìn thấy trong ngăn kéo của anh ta có mua một chiếc vòng tay, nhưng đã đợi rất lâu cô ấy cũng không đợi được đối phương tặng cho cô ấy…
Cô ấy nên hiểu ra.
Giang Duệ, đã nɠɵạı ŧìиɦ từ sớm!
Mày là đồ ngốc, còn vẫn luôn giả ngốc tránh né, cho rằng những thứ đó đều là ảo giác của mày, còn mỗi ngày hưng phấn mang cơm đến cho anh ta, người ta không hiếm lạ, một chút cũng không hiếm lạ, thứ người ta thích là ăn cơm tây với tiểu hoa đán xinh đẹp thanh thuần nổi tiếng của giới giải trí ở nơi cao cấp như Quân Duyệt, mà không phải ăn những thứ bít tết giảm giá không đáng tiền này trên tầng cao nhất với trợ lý nhỏ lương tháng 3000 như mày!
Nghĩ đến đây, Tống Ân Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn đống rác kia, cũng không biết đã qua bao lâu, cô ấy nhặt điện thoại của mình lên, lại nhìn tin tức trên điện thoại một cái, im lặng mà dùng sức lau nước mắt, liền chạy xuống dưới lầu.
Chưa được một lát, cô ấy cầm lấy dụng cụ quét dọn lại lên trên tầng cao nhất, không buồn nói chuyện mà quét dọn sạch sẽ đống rác chính mình làm ra, lại móc điện thoại ra nhìn một cái.
Nhìn thấy một người nổi tiếng trên mạng cũng ăn cơm ở Quân Duyệt lén lút phát trực tiếp Thẩm Anh Anh dùng bữa với bạn trai tin đồn của cô ta, nhìn trong hình Thẩm Anh Anh còn cầm giấy lau miệng cho anh ta, hai má Giang Duệ còn hơi hơi đỏ lên.
Tống Ân Tâm nhắm mắt lại, tắt điện thoại của mình, nhấc chân liền đi ra bên ngoài.
Đi thang máy một hơi liền xuống đến tầng một, sau đó đi thẳng ra ngoài, khi đi qua cửa xoay còn lướt qua vai tổ bát quái hai người tầng 17.
“Ôi, Tiểu Tống, một lát nữa phải làm việc rồi, đây là cô muốn đi đâu?”
Tiểu Trần vội vàng hỏi.
Không ngờ được Tống Ân Tâm lúc này căn bản không có tâm tư dư thừa đáp lại cô ta, đi vài bước đã xuống bậc thang trước cửa cao ốc, liền vươn tay gọi một chiếc xe taxi lại.
Vừa lên xe, giọng nói hơi có chút khàn của cô ấy liền kiên định mà vang lên: “Bác tài, nhà hàng Quân Duyệt, cảm ơn.
”
Nói xong cô ấy liền cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa.
Lúc này, tổ bát quái hai người đứng dưới lầu một của cao ốc Giang Thị nhìn xe taxi chở Tống Ân Tâm vừa nổ máy liền không thấy bóng dáng, hai người nhìn nhau một cái, liền lập tức trợn mắt lên.
“Tỏ vẻ cái gì? Không phải chỉ là ôm được đùi Ninh Tiêu sao? Hứ!”
“Còn không phải sao, người trẻ tuổi bây giờ ấy, một chút cũng không thực tế, ngày nào cũng chỉ biết nghiên cứu những thứ này, tôi xem cô ta có thể đắc ý đến lúc nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải ai cũng có thể so với chị Trương… ôi!”
Tiểu Trần thuần thục vuốt mông ngựa vừa móc điện thoại ra, liền hô một tiếng sợ hãi.
“Làm sao vậy? Ngạc nhiên như vậy?” Chị Trương ghét bỏ mắng một tiếng.
Không nghĩ tới giây tiếp theo Tiểu Trần kia liền ngẩng khuôn mặt nhỏ tái nhợt của mình lên, tay run run đưa điện thoại đến trước mặt cô ta.
“Chị Trương, lần này… chúng ta thật sự xong rồi… Tiểu Giang… Tiểu Giang mà yêu đương với Tiểu Tống, Tiểu Giang mà cô nói vừa nhìn anh ta liền thấy không có tiền đồ, cả đời đều không thể phát tài, thì ra anh ta là… là em trai của Giang tổng! Nhị thiếu gia của Giang Thị!”
Nói đến phía sau, bởi vì quá dùng sức gào lên, người phụ nữ liền trực tiếp lạc giọng.
Nghe thấy vậy, biểu cảm của chị Trương cũng bắt đầu ngây ra, không đến một lát lại nhìn Tiểu Trần một cái, liền ôm nhau một cái nữa, lại bắt đầu than khóc.
Hu hu hu.
Người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy? Giả nghèo vả mặt đến nghiện rồi phải không?
Không thấy mặt bọn họ sớm đã sưng không thành bộ dáng gì rồi sao?
Hu hu oa oa oa…
Tạm thời không đề cập đến sự bi phẫn của tổ bát quái hai người bên này, bên kia càng đến gần nhà hàng Quân Duyệt, tay của Tống Ân Tâm càng siết chặt hơn, chặt đến mức thậm chí tay của cô ấy còn không khỏi bắt đầu run lên, khiến tài xế bên ghế lái kinh ngạc mà nhìn cô ấy vài cái,