Tạ Kê tức đến không chịu nỗi.
Nàng rốt cuộc có biết thưởng thức hay không? Đây rõ ràng là kiểu mày lưu hành nhất ở Dĩnh Xuyên lúc đó đấy, nhưng nhiều năm sau lại trở nên phổ biến, nàng...
Nhìn hắn như vậy, trong lòng Ninh Tiêu liền trực tiếp liếc một cái.
Chua, chua, chính là chua, chua chết cái bình giấm chua nhà chàng là được rồi!
Ba người Chu ma ma bởi vì đứng quá xa, ngược lại cũng không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người kia, chỉ thấy phu thê hai người vừa thành hôn đứng chung một chỗ cực kỳ ân ái ngọt ngào, nhất thời vui mừng mà nhìn nhau.
Cái này cũng xem như là có công đạo đối với phu nhân rồi, haiz, có trời mới biết tối hôm qua mấy người các nàng cơ hồ là lo lắng cả đêm, chỉ sợ với tính tình của tiểu thư thì ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng có thể nháo đến long trời lở đất, bây giờ cũng có thể xem như là sau mưa trời lại sáng.
Còn có, các nàng đều nghĩ tướng mạo của cô gia như vậy không phải rất tốt sao, đối với tiểu thư ôn nhu như vậy, có con trai của nhà quý tộc nào lại nguyện ý giúp nương tử mình vẽ mày cơ chứ, đến Hầu gia cũng chưa từng giúp phu nhân vẽ mày đâu, càng đừng nói đến những người phóng túng, chính thất còn chưa vào cửa, trong nhà đã thông phòng thành một chuỗi dài, với tính cách của tiểu thư nếu như thật sự gả vào đó, vậy không phải mỗi ngày đều nháo cả nhà không yên sao.
Vẫn là cô gia tốt, gia thế thuần khiết, bản thân cũng có công danh, chỉ là gia cảnh quá kém, haiz...
Bất quá, mùa thu năm nay có thi Hương, nếu như cô gia có thể thi một lần liền được cử nhân thì tốt rồi, không không, tốt nhất vẫn là được giải Nguyên, không không không, tốt nhất là trong kỳ thi mùa xuân này cũng có thể đạt cao trung, trước tiên thi được một cái hội nguyên, sau đó lại thi lấy thêm một cái trạng nguyên.
Thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên, đến lúc đó...!trực tiếp vả sưng mặt của mấy người chê cười tiểu thư gả thấp, khinh thường cô gia của các nàng mới được!
Họa Mi ở một bên bổ não đến nhiệt huyết sôi trào.
Biết đâu, sang năm tất cả những chuyện này đều thực sự xảy ra.
Rửa mặt chải đầu hoàn tất, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Ninh Tiêu liền cùng Tạ Kê một trước một sau ra cửa, đi thẳng đến chính viện.
Cùng lúc đó, ở chính viện người nhà Tạ gia đã chờ từ lâu.
Tạ tổ mẫu đứng đầu, tiếp đến là Tạ phụ và Tạ mẫu, hai người tỷ tỷ của hắn, một đôi long phượng thai đệ muội, mấy người thúc bác của Tạ Kê, còn có hài tử của bọn họ, ngồi đầy ắp một vòng.
Người Tạ gia ngoại trừ Tạ Kê khác người có đầu óc cực kỳ tốt, thì đám người còn lại tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có những suy nghĩ cẩn thận của riêng mình, nhưng đại đa số đều là những người thành thật và dễ bắt nạt.
Đặc biệt là Tạ mẫu và hai người tỷ tỷ của Tạ Kê, đời trước cũng không biết bị Ninh Tiêu tiếc hận rèn sắt không thành thép bao nhiêu lần, cũng không sửa đổi được, mỗi lần mang các nàng ra cửa, mặc dù ngoài miệng hết lần này đến lần khác đều là bắt bẻ khinh thường, nhưng mỗi khi các nàng bị người ta khi dễ, nàng cơ bản đều sẽ xông lên đầu mà chiến đấu, đây cũng lý do quan trọng mà sau này người Tạ gia đều yêu thích nàng.
Thậm chí sau này theo Tạ Kê đến Dĩnh Xuyên rồi, nghe thấy tin đồn của Ninh Tiêu, biểu hiện đầu tiên chính là không tin, nhưng sau đó tin đồn nghe được thực sự quá nhiều, bọn họ không muốn tin cũng không được, nhưng cũng chưa từng thúc giục Tạ Kê kết hôn, cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Đối với một đám người như vậy, trong lòng Ninh Tiêu vẫn là thập phần yêu thích.
Gọi một tiếng tổ mẫu, mẫu thân không biết có bao nhiêu ngọt.
Dáng dấp của nàng căn bản là cực kỳ đẹp, lấy lòng mà gọi một tiếng ngọt ngào như vậy, những trưởng bối này của Tạ gia trước đó có ấn tượng không được tốt lắm về nàng, cũng bị tiếng gọi này làm cho thập phần thư thái, Tạ mẫu uống xong trà Ninh Tiêu kính, liều bận rộn mà đỡ nàng lên.
Mà đám tiểu bối thì càng dễ dụ, Ninh Tiêu chuẩn bị quà gặp mặt đặc biệt dày.
Bên trong hầu bao tất cả đều là vàng được rèn thành hạt dưa, đậu phộng,…, mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện đời, bình thường chỉ sờ qua mấy đồng tiền bằng đồng, lúc đổ ra mấy hạt dưa bằng vàng, kể cả ánh mắt của phụ mẫu bọn họ liền trừng to, nắm chặt hầu bao không buông.
Thấy thế, Tạ Kê phức tạp nhìn thoáng qua mặt nữ nhân đang cười đến vui vẻ bên cạnh.
Không nghĩ đến...
Vẫn là Tạ tổ mẫu phản ứng lại đầu tiên, vội vã kêu mọi người ngồi xuống ăn điểm tâm, bằng không liền nguội hết.
Vừa ngồi xuống, các tiểu nha hoàn mà sau này Tạ gia mới mua về đã sớm chờ ở một bên liền không ngừng bận rộn mà múc cháo, gắp thức ăn cho bọn họ.
Trong đó, một người đứng bên cạnh Ninh Tiêu, bỏ thêm một ít hành thái vào cháo, gắp thêm bánh quẩy để ở trước mặt Ninh Tiêu.
Thấy thế, Ninh Tiêu nhướng mày, Họa Mi và Hỉ Thước còn chưa kịp nhắc nhở, Tạ Kê liền tự nhiên đưa tay qua đem chén cháo ở trước mặt của Ninh Tiêu đến trước mặt mình: "Phu nhân không ăn hành thái, sáng sớm cũng không ăn bánh quẩy, những thứ có dầu...!Ngươi múc lại một chén không thêm hành thái, thêm một ít điểm tâm nhỏ, gắp món đậu phụ vàng kia nhiều một chút, nàng thích ăn."
Tạ Kê vừa dứt lời, liền phát hiện một bàn liền ngừng hết muỗng đũa trong tay lại, không chớp mắt mà nhìn hắn.
A Kê, Kê ca nhi...!Làm sao ngươi biết rõ như vậy? Không phải lén bí mật mà thăm dò chứ, nhưng trước đó không phải ngươi nói...!trên đời này làm sao mà có thể có tiểu thư điêu ngoa như vậy chứ? Cưới gà cưới chó cũng không cưới nàng, còn muốn cùng nàng từ hôn? Hiện tại...
Trong sâu thẳm, mọi người hình như nghe thấy tiếng vả mặt.
Thấy tình thế không ổn, Tạ Kê lập tức quay đầu nhìn về phía Ninh Tiêu bên cạnh, đã thấy nàng cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là đang nín nhịn, nước mắt lã chã mà nhìn về phía hắn: "Tướng công, chàng đối với ta thật tốt..."
Tạ Kê: "..."
Cho ngươi vạ miệng, cho ngươi vạ miệng này!
Đợi đến khi về tới sân viện của hai người, khép cửa phòng lại, Ninh Tiêu liền cười ngã vào trên giường căn bản không đứng dậy nổi nữa, không ngừng